Chúng tôi kết hôn đến giờ đã được 7 năm. Nhà anh có năm anh chị em, nên kinh tế khá khó khăn. Lúc kết hôn với anh, chúng tôi thậm chí không mua nổi cả chiếc nhẫn cưới.
Khi đó, anh là một nhân viên bán hàng, còn tôi làm y tá. Mặc dù thời gian mới cưới chúng tôi đều không có tiền, nhưng cả hai vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ để tiết kiệm dần dần. Chính cảm giác cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi ngày, dù công việc vất vả, nhưng tối nào hai vợ chồng cũng ngồi tâm sự về cuộc sống và lên kế hoạch tốt đẹp cho tương lại sau này.
Nhưng khi con trai chúng tôi lên năm tuổi, chồng bất ngờ bị công ty sa thải. Mặc dù tôi đã cố gắng an ủi anh: "Không sao đâu, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, rồi anh sẽ tìm được công việc mới tốt hơn". Nhưng kể từ đó, anh trở nên cục cằn, thường hay mất bình tĩnh và dễ bị kích động. Việc thất nghiệp chỉ ở nhà mang tiếng ăn bám vợ khiến anh cảm thẩy phẩm giá của người đàn ông đã bị xúc phạm. Thời gian đó tôi đã phải khóc rất nhiều. Cuối cùng tôi bàn với anh sẽ mở một công ty riêng cho anh quản lý.
Để mở được công ty, chúng tôi đã phải thế chấp nhà, vay mượn anh chị em họ hàng mới đủ tiền. Do là người có đầu óc thông minh, nên chỉ trong thời gian ngắn công ty chồng đã thu về được lợi nhuận, nợ cũng đã trả hết. Cuộc sống của vợ chồng tôi khấm khá hơn rất nhiều.
(Ảnh minh họa)
Nhưng một năm sau đó, tôi bỗng thấy chồng mình có dấu hiệu thay đổi. Buổi sáng anh ra khỏi nhà từ rất sớm và chỉ trở về khi tối muộn. Số lần về nhà của anh ngày càng ít với lí do công ty dạo này đang nhiều việc. Đôi khi tôi nghĩ rằng, chúng tôi chỉ là hai kẻ xa lạ đang sống chung dưới một mái nhà mà thôi.
Gần đây, sắp tới sinh nhật tôi, tôi đã gọi điện cho chồng hỏi anh có thể về nhà sớm hôm đó được không. Anh nói qua điện thoại: "Dạo này anh bận lắm, nên không thể về sớm được, em đừng đợi anh". Tôi đã rất buồn vì chuyện này. Cuối cùng tôi quyết định lấy số tiền tiết kiệm của mình để tự mua cho bản thân một món quà sinh nhật thật ý nghĩa. Ngoài ra tôi cũng định mua tặng chồng thứ gì đó khiến anh bất ngờ. Đã lâu rồi vì lo lắng cho nhà cửa con cái, tôi cũng thấy mình có phần sao nhãng trong việc quan tâm, chăm sóc chồng.
Hôm đó tôi và con trai đã đến trung tâm thương mại, vào một cửa hàng chọn chiếc đồng hồ đắt tiền tặng chồng. Chỉ cần tưởng tượng chồng sẽ vui như thế nào khi nhận được món quà này là tôi đã thấy hạnh phúc. Bỗng nhiên con trai 6 tuổi của tôi kêu lên: "Bố ơi!", rồi chạy sang cửa hàng đối diện. Tôi nhìn lên và thấy chồng mình đang tay trong tay với một cô gái trẻ, họ đang cười đùa và chọn đồ trang sức...
(Ảnh minh họa)
Trực giác của người phụ nữ nói cho tôi rằng, mối quan hệ của chồng và cô gái kia không hề đơn giản. Tôi lúng túng đi qua đó, nhìn kĩ lại, hóa ra cô gái trẻ kia là thư ký của chồng tôi. Tôi từng gặp cô ấy mấy lần khi tới công ty, cô ta sở hữu ngoại hình xinh đẹp và nóng bỏng. Tôi mỉm cười và chào hỏi chồng mình, nhưng mặt anh có vẻ không vui, anh nói với tôi:
- Bọn anh đang đi chọn quà cho đối tác, em có chuyện gì không?
Cô thư ký cũng gật đầu phụ họa cho chồng tôi:
- Vâng, em và giám đốc đang đi chọn quà cho đối tác. Vì đối tác là phụ nữ nên giám đốc có nhờ em đi chọn quà hộ. Chị và cháu cũng đang đi mua sắm ạ!
(Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi chẳng nghe lọt tai lời nói dối của họ. Tinh thần tôi hoàn toàn suy sụp, tôi nghĩ tới quãng thời gian khó khăn hai vợ chồng đã sát cánh bên nhau, nghĩ lại tất cả những năm tháng tôi phải cật lực làm việc lo cho gia đình, chăm lo cho anh... Lúc này tôi cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, nước mắt cứ thế trào ra. Con trai nhìn thấy mẹ như thế, nó liền ngước mắt lên ngây thơ nói với tôi: "Mẹ ơi. Mẹ đừng khóc, con biết mỗi lần đến cửa hàng này mẹ đều chú ý đến chiếc nhẫn bên kia. Mẹ đừng buồn, sau này con sẽ kiếm tiền mua nó cho mẹ".
Vừa nói nó vừa chỉ vào chiếc nhẫn có đính đá ở trong tủ kính của cửa hàng. Đây đúng là chiếc nhẫn tôi đang định mua để tự làm quà sinh nhật cho mình. Đám cưới tôi đã không được đeo nhẫn cưới như người ta, giờ tôi muốn tự bù đắp lại cho mình. Tuy nhiên, vì giá chiếc nhẫn đó quá đắt nên tôi vẫn đang đắn đo. Mấy lần tới ngắm nghía tôi đều đi cùng con trai, không ngờ thằng bé cũng chú ý và biết tôi thích chiếc nhẫn đó.
(Ảnh minh họa)
Sau khi nghe cậu con trai nói, chồng tôi có vẻ ngượng ngùng xấu hổ, bởi từ lúc kết hôn, anh ta chưa bao giờ tặng tôi món quà nào, dù là nhỏ nhất. Trước đây là vì hoàn cảnh không cho phép, tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Giờ thì anh ta có mối quan tâm mới, và đó không phải người vợ bao năm qua vẫn âm thầm bên anh ta là tôi.
Vài phút sau, anh ta cùng cô thư ký rời đi, tôi thì lặng lẽ trở về nhà với con trai. Về tới nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi có nên ly hôn hay không. Nhưng chẳng lẽ bao lâu nay tôi chịu vất vả, ngậm đắng nuối cay, để đến khi được hưởng trái ngọt thì lại đi dâng cho kẻ khác. Không, tôi nhất định sẽ không từ bỏ. Nhưng cứ tiếp tục chung sống với người đàn ông đã không còn tình cảm với mình thì liệu có còn hạnh phúc...
Nếu như các chị em đang ở trong hoàn cảnh giống như tôi thì sẽ làm gì? Cho chồng mình một cơ hội hay sẽ nhất quyết đường ai nấy đi, kết thúc cuộc hôn nhân lừa dối này, tôi hoang mang quá.
Hạ Tú (Theo Giadinhvietnam.com)