Những ngày cuối năm buồn, mình chỉ muốn bỏ việc và đi thật xa. Đi để quên hết những tình cảm tuyệt vọng đang chất chứa trong lòng. Và đi để quên người đàn ông mang bộ mặt phản bội này.
Mình đã từng tự nhận mình là tuýp người đảm đang số 1, chung tình số 1 và bây giờ muốn nhận thêm cả giải mù quáng số 1 nữa. Thời buổi này chắc chỉ có mình chờ người yêu suốt 5 năm ròng rã và cuối cùng nhận phải kết thúc đắng.
Cách đây 5 năm, mìnhchỉ mới 24 tuổi và mình bắt đầu yêu, chờ đợi từ đó. Người yêu mình khăn gói lên Hà Nội học cao học. Cao học 2 năm anh vẫn chưa về, một hai ở lại làm tiếp tiến sĩ. Tiến sĩ 3 năm anh vẫn chưa về. Nhưng có lẽ là sắp về, về để chính thức chia tay vì trước đó chỉ mới thông báo qua điện thoại.
Cách đây 5 năm, mình chỉ mới 24 tuổi và mình bắt đầu yêu, chờ đợi từ đó
(Ảnh minh họa)
Mình đau như có dao đâm thẳng vào tim. Tình cảm và thời gian 5 năm qua, anh ta ngửa tay vứt bỏ dễ dàng.
5 năm qua mình nuôi anh ta ăn học. Nói thì có vẻ ngược đời, một đứa công cán quèn như mình lại kiếm tiền nuôi được cả tiến sĩ. Người ta là vợ chồng thì mới đầu tư và có nghĩa vụ với nhau như thế. Còn mình chỉ mới là người yêu, chỉ mới hẹn ước bằng mồm, nhổ nước bọt là xong. Biết thế nhưng mình vẫn toàn tâm lo lắng cho anh. “Anh trên Hà Nội chỉ cứ việc học, em ở nhà gởi tiền lên cho anh”.
Lần giở lại quá khứ, 5 năm qua anh ta đã sống như thế nào? Xin thưa là bòn rút từng đồng tiền xương máu của mình. Mình làm ở huyện, về nhà còn làm thêm, rảnh ra là gia sư, ai kêu việc gì cũng chạy để có thêm chút tiền. Dành dụm được đồng nào mình gửi cả cho anh. Vì “em ở nhà không tiền vẫn không đói, anh Hà Nội nhất định phải có tiền dắt lưng”. Mình nghĩ thế và làm thế.
Có những tháng chưa gửi tiền kịp, anh gọi về cằn nhằn làm mình rối ruột. Liều lên, mình vay cả quỹ cơ quan để kịp gửi cho anh. Rồi thỉnh thoảng một tháng vài ba lần anh lại gọi về hỏi tiền mua tài liệu, tiền bồi dưỡng cho các giảng viên. Mà anh đã gọi thì phải gửi ngay, nếu không anh lại dọa bỏ học về quê.
Mình học đại học tại chức, thuộc dạng ngu lâu dốt bền, gia đình mình cũng thuần nông dân. Vì thế mình càng yêu anh, chỉ vì anh học giỏi. Lấy anh sau này mình được nở mặt nở mày mà con cái được di truyền gen tốt của bố. Các bạn đừng cười, mình là người rất coi trọng trí thức.
Biết Hà Nội đắt đỏ, lần nào lên thăm anh mình còn chở theo cả mấy bao thực phẩm. Vậy mà lần nào anh cũng nhăn nhó. Giờ mình mới biết anh xấu hổ với bạn bè.
Tuy rõ ràng là mình nuôi anh ăn học, nhưng chỉ cần mình nhắc đến công lao của mình là anh giận và cáu. Anh bào chữa là ở Hà Nội anh vừa học vừa làm, nhưng sợ ảnh hưởng đến việc học nên nghỉ giữa chừng.
Và số tiền mình đưa anh chỉ là “mượn” chứ không phải “nuôi”. Mình ngu ngốc nên mỗi lúc như thế chỉ cười trừ. Ngu tới mức tưởng mình hy sinh vì anh thì anh sẽ yêu và gắn bó với mình hơn. Nhưng tất cả chỉ là lợi dụng.
Tuổi đẹp nhất và thuận nhất để lấy chồng thì mình lại chờ đợi anh. 5 năm đó mình sống khép kín không giao thiệp gặp gỡ một người khác giới nào dù chỉ là bạn bè.
Có những người thực sự tốt, giàu có hơn anh nhưng mình không hề đáp lại tình cảm của họ. Để bây giờ ngấp nghé ngưỡng 30, mình hoàn toàn mất trắng, người yêu thì ruồng bỏ, còn tuổi xuân không thể nào quay trở lại. Số phận của mình sao quá long đong.
Anh chia tay mình rất đẹp, chia tay từ xa, thông báo qua điện thoại và gửi hẳn tiền bồi thường 50 triệu. Anh ta nói “Ngàn lần xin lỗi em, mong em tha thứ và chấp nhận chia tay”. Mình còn tưởng anh ta đùa, có phải không từng yêu nhau đâu mà mất dạy như thế?
Sét có đánh, trời có sụp, đất có nứt ra cùng một lúc mình cũng không bàng hoàng đến thế. Chỉ một câu nói, anh ta cuốn đời mình và dòng xoáy không lối thoát.
Một cuộc tình 5 năm và 50 triệu đền bù, các bạn có biết cuộc đời mình khốn nạn
đến mức nào không? (Ảnh minh họa)
Anh ta còn khuyên mình sớm chấm dứt để mau có tình yêu mới xứng đáng hơn. Anh ta giờ là tiến sĩ rồi, học cao như thế thì cô nào không muốn. Còn mình 30 tuổi mang trong mình nhiều đau đớn ghê gớm. Mình có thể vượt qua được nỗi đau này không mà còn nghĩ đến một tình yêu khác? Đàn ông vẫn là đàn ông, vẫn muôn đời khốn nạn.
50 triệu kia bạn trai cũ bảo là tạm thời bù đắp tinh thần, sau này sẽ trả thêm. Anh ta nghĩ mối quan hệ này là chủ nợ và con nợ. Thế đấy, 5 năm qua, tiền mình gửi anh ta hơn 100 triệu đồng, nay nhận lại 50 triệu coi như “giải an ủi” mà nhục nhã ê chề. Tình yêu và tuổi xuân của mình chỉ đáng 50 triệu thôi.
Các bạn biết không, bây giờ mình chỉ muốn chạy lên ngay Hà Nội mà hỏi cho rõ ràng lý do vì sao lại đối xử với mình như thế? Rồi mình sẽ đánh, sẽ cào cho rách nát bộ mặt người đàn ông phản bội kia.
Nhưng có lẽ mình chỉ là một gã tí hon trong những suy nghĩ khổng lồ. Chân mình nhũn ra từ hôm anh gọi điện chia tay và chỉ biết khóc. Một cuộc tình 5 năm và 50 triệu đền bù, các bạn có biết cuộc đời mình khốn nạn đến mức nào không?
Theo Pháp Luật Xã Hội