Giờ ngồi đây viết lên những dòng tâm sự này có lẽ là lúc em đau hơn bao giờ hết. Em muốn tâm sự với mọi người để em có thể khóc và quên đi mọi chuyện.
Em và người yêu quen nhau tới ngày hôm nay là được hơn 6 tháng. Tuy thời gian không lâu nhưng em yêu anh rất nhiều. Anh nhỏ hơn em 1 tuổi. Chúng em quen nhau khi em chia tay người yêu trước được 5 tháng. Đau buồn và muốn quên đi tình yêu đó nên em đã chuyển nơi trọ để quên hết tất cả và em đã gặp anh.
Anh đẹp trai, vui tính, có đôi mắt rất đẹp và cũng vừa chia tay người yêu. Cứ mỗi tối, mỗi khi em buồn em lại đem guitar và ngồi ở trước hành lang đàn hát với mọi người. Anh vào khu trọ sau em nhưng nhờ những lần như vậy, em và anh thân nhau hơn. Ở bên anh,em có cảm giác bình yên lắm. Em tin anh và thường hay tâm sự với anh mọi chuyện, chuyện gia đình và cả chuyện tình đau khổ của mình.
Em biết anh có ý với em và em cũng có chút tình cảm với người con trai này nhưng cả 2 đều không nói ra. Tụi em cứ như vậy, cứ nói chuyện hằng ngày. Em đã cố lảng tránh để không yêu anh, em sợ phải yêu, rồi lại chia tay, rồi lại đau khổ, em sợ lắm.
Thời gian đó tụi em đã rất hạnh phúc, em vui lắm. Em vui cười trở lại và không còn khóc nhiều nữa
(Ảnh minh họa)
Em không gặp mặt, không nói chuyện với anh, nhưng anh lại cứ tìm cách vào phòng để gặp mặt em, cố nói chuyện với em. Rồi 1 lần 2 đứa cùng nhau ra biển, em và anh nói chuyện. Anh ôm em, để em nằm yên trong lòng. Em trách anh, em đã khóc, tại sao lại để anh gặp em, tại sao lại làm em yêu anh? Anh nhìn em kéo em vào lòng và nói "Chị ơi! Làm người yêu của em nha!".
Em vui lắm, nhưng cũng biết mình sẽ đối mặt với những khó khăn. Anh cũng đã nói với em về gia đình của anh. Gia đình anh nghèo lắm, từ nhỏ anh đã phải tự lập, phải xa gia đình, phải ở với cô để cô có thể nuôi anh ăn học. Anh đậu cao đẳng lại là 1 mối lo, lo không có tiền học, tiền trọ, đủ thứ tiền. Anh còn có 1 người anh sinh đôi nữa và cũng học chung trường.
Em thương anh lắm, thấy anh khổ em đã cố gắng giúp đỡ. Nhà em cũng khá giả và có điều kiện hơn nhà anh nhiều. Nhìn anh không có tiền ăn, em thương lắm, 2 anh em cùng ở chung 1 phòng mà mỗi tuần mẹ anh chỉ cho 100.000 đồng. Có tuần không có, nhiều chỉ có 50.000 đồng cho 2 anh em thì sao có thể sống nổi.
Thời gian đó tụi em đã rất hạnh phúc, em vui lắm. Em vui cười trở lại và không còn khóc nhiều nữa. 1 tháng ở bên nhau thì nghỉ Tết, em phải về quê, phải xa anh. Em buồn lắm. Ngày anh tiễn em lên tàu, em đã khóc và cố gắng tìm anh để thấy mặt anh lúc tàu chạy.
1 tháng nhớ nhung liên lạc với nhau bằng những tin nhắn và những cuộc gọi điện. Tết anh không đi chơi mà lo đi làm để Tết vào có tiền dẫn em đi chơi. Lúc em vào học trở lại, anh ra đón em, 2 đứa đã có những ngày hạnh phúc bên nhau. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em tưởng.
Anh biết nhà mình nghèo nên đã xin đi làm. Em thì hàng ngày vẫn giúp anh, làm tất cả vì anh, em nấu cơm cho anh sang ăn cùng. Anh ngại khi em cứ giúp anh như vậy và bảo em là ghi nợ lại cho anh, sau này anh sẽ trả em. Nhưng số tiền càng ngày càng nhiều. Em là 1 con bé từ nhỏ đã được cưng chiều, ít đụng vào việc nhà. Nhưng vì anh, em đã xin đi làm thêm, để có tiền phụ giúp anh.
Em buồn vì mẹ anh không thích em. Một lần anh chở em về nhà để lấy đồ, em không vào và đứng ở ngoài em nghe mẹ anh to tiếng: "Mày xuống đó không lo học mà yêu đương cho lắm vào. Học không học mà vác 1 bụng bầu về đây là đừng có trách tao. Yêu chi cái con quỷ ‘nẫu’ đó". Em chỉ biết trân người ra mà khóc.
Anh không lên tiếng bênh vực em mà chỉ quay xe ra cổng và bảo em lên xe. Trên đường về nhà trọ anh xin lỗi em nhiều lắm. Em muốn chia tay nhưng anh khóc và xin em đừng bỏ anh. Em yêu anh nhiều nên lại bỏ qua và mong sau này mẹ anh sẽ có cái nhìn khác về em.
Nhưng tính anh còn con nít lắm, anh không chín chắn, hông thể hiểu được những nghĩ suy của em. Em không cho anh đi đá bóng, anh thích xăm mình em cũng không cho, anh hút thuốc em không cho hút, anh muốn tập tạ em cũng không muốn cho đi. Anh trách em tại sao lại không cho anh làm những gì anh thích.
Nhưng anh có biết đâu, hút thuốc có hại cho sức khỏe của anh, xăm mình thì sau này về nhà em mẹ em thấy những hình xăm đó mẹ em sẽ nói gì? Anh muốn đi đá banh với bạn nếu thằng thì không chung tiền sân, chứ thua rồi thì tiền đâu ra mà chung? Đi tập tạ cũng cần tiền nữa, 1 mình em làm sao cố gắng có những khoản tiền đó, trong khi tiền ăn thì không đủ?
Anh nói em làm anh xa em, nhưng anh không chịu hiểu cho em. Em đã nói chia tay nhiều lần, nhưng vì thương anh em lại bắt chuyện với anh vì em sợ không ai chăm sóc cho anh. Em biết anh tự ti về hoàn cảnh gia đình, em đã cố gắng đã làm tất cả để anh không thấy khoảng cách giữa giàu và nghèo.
Một lần đi chơi em đã cáu và nói câu làm anh tổn thương. Nhưng em không cố ý, chỉ là thời gian qua em chịu nhiều áp lực học hành và tiền bạc, em không hiểu sao em lại buộc miệng nói ra câu đó. Em bảo anh: "Không có tiền mà còn đòi mua".
Và giờ anh nói lời chia tay em với lý do: "Mình chia tay đi. Nhà nghèo, anh không thể lo cho em được.
Mong em sẽ tìm được 1 người khác xứng đáng hơn anh" (Ảnh minh họa)
Anh nói đừng nghĩ anh lệ thuộc vào em mà em lớn giọng với anh. Thằng đàn ông nào cũng có sĩ diện của nó, anh đã chửi tục. Em biết em sai nhưng sao anh không 1 lần hiểu cho em, lúc nào cũng chỉ biết trách em.
Và giờ anh nói lời chia tay em với lý do: "Mình chia tay đi. Nhà nghèo, anh không thể lo cho em được. Mong em sẽ tìm được 1 người khác xứng đáng hơn anh". Thấy anh nói vậy, em cũng chấp nhận chia tay.
Mấy ngày qua hai đứa không nhắn tin gọi điện cho nhau khiến em nhớ anh quặn lòng. Đêm xuống em lại khóc nhiều và em cũng biết anh cũng khóc như em vậy. Em không hiểu, anh nói chia tay em như vậy vì anh thương em, lo lắng cho em hay là vì anh bất tài?
Dù biết 1 phần là lỗi do em, nhưng em cũng nghĩ, thà yêu 1 chàng trai dù nghèo nhưng có nghị lực và biết chịu trách nhiệm với những gì họ làm, còn hơn là yêu 1 người muốn chia tay người yêu vì "nhà anh nghèo" phải không các anh chị?
Theo Trí Thức Trẻ