Từ hồi mới lên Hà Nội học Đại học, tôi gần như không có một mối quan hệ nào thân thiết, suốt ngày chỉ lủi thủi trong góc kí túc xá và không bao giờ mở lòng mình. Nhưng sự cô đơn dần biến mất bởi sự xuất hiện của anh, thái độ ân cần, quan tâm thực sự đã khiến tôi rung động. Dù tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ nhưng nhan sắc cũng không tệ, còn anh thì trai Hà Nội, phong độ và ga lăng, nhiều người đã nói chúng tôi xứng đôi và hay gán ghép.
Em phải đi lấy chồng..
Ban đầu cả anh và tôi đều thấy xấu hổ và nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa mà thôi, nhưng thời gian trôi qua, tình cảm cứ vun vén dần, tôi thầm cảm mến anh lúc nào không hay, còn anh cũng chủ động nói thương tôi. Hai đứa đến với nhau cứ nhẹ nhàng như thế, và cũng đã có “quan hệ”, đó là lần đầu của tôi, nhưng tôi thấy hạnh phúc vô bờ vì đã trao cho anh, người mà tôi yêu, người luôn nói sẽ che chở cho tôi dù có điều gì xảy ra đi nữa.
Rồi đến khi ra trường xin việc, tôi được tuyển vào làm tại một ngân hàng, thu nhập rất đáng kể, có thể gửi tiền về quê thường xuyên và chăm lo được cho cuộc sống của mình. Trong khi đó anh vào làm ở một viện nghiên cứu khoa học và lại được cử đi công tác 3 năm ở nước ngoài. Tôi đã khóc rất nhiều và ngăn anh đi, nhưng anh khuyên nhủ rằng đàn ông phải lo cho sự nghiệp, anh đi mấy năm về ổn định thì hai đứa sẽ làm đám cưới. Nghe vậy tôi cũng phải chấp nhận để anh đi tu nghiệp vì anh vốn là tuýt người có thể vì công việc mà quên tất cả mọi thứ. Còn tôi thì ở nhà vẫn làm việc và chờ đợi anh.
Trong suốt quãng thời gian vắng nhà, anh vẫn thường xuyên gọi điện về, tôi thì vẫn lấy đó làm niềm tin để vượt qua những cám dỗ của cuộc sống. Một cô gái đã qua độ xuân sắc nhưng dáng vẻ vẫn xinh đẹp, lại kiếm được tiền, bao nhiêu anh nhòm ngó nhưng tôi đều bỏ qua để chờ đợi anh. Nhưng nỗi cô đơn ấy ngập tràn, thậm chí tôi còn phải "tự xử" vì vắng anh. Rồi 3 năm cũng đi qua, anh trở về Việt Nam, tình cảm của chúng tôi vẫn nồng thắm như ngày đầu, tôi bắt đầu mơ về một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, nhưng điều ấy lại không đến. Chưa đầy nửa năm ở nhà, anh lại nhận quyết định Đức 3 năm. Tôi nhẹ nhàng hỏi ý anh thế nào, anh vẫn nói rằng anh cần xây dựng sự nghiệp nên chuyện cưới xin tạm hoãn, và xin tôi hãy chờ đợi anh. Tôi nhìn vào mắt anh và mỉm cười trong cay đắng, tôi đủ vị tha và yêu anh để làm tất cả, nhưng anh thì không như thế.
Sau đêm cuối trước khi anh đi, tôi không ngủ được, nằm cạnh anh và thực sự hiểu nỗi đau của một người đàn bà là gì. Tôi sẽ để anh ra đi mà không níu giữ nữa, có lẽ ai cũng có cuộc sống và đam mê riêng, dù yêu anh đến mấy nhưng đàn bà vốn cũng ích kỉ và hẹp hòi lắm anh ạ. Tôi chỉ biết biết thầm mong anh hạnh phúc, mau quên tình yêu này để tìm một cô gái mới, yêu anh và có thể chờ đợi anh. Còn tôi, sau đêm nay cũng phải sống cuộc đời mình, không thể dùng thời thanh xuân của mình để chờ đợi, mà cũng không biết sẽ phải chờ đợi đến bao giờ. Đến lượt anh là người níu kéo, rằng hãy cho anh thêm vài năm, rồi lại vài năm...
Tôi nói: "Anh cứ làm việc tiếp, em phải đi lấy chồng..."
Theo Khoevadep.com.vn