Tự nhận mình không xinh đẹp, mới học hết cấp ba nên tôi chỉ mong muốn lấy một người chồng bình thường, chăm chỉ. Cuộc sống khó khăn đã đẩy tôi đến con đường giúp việc cho một nhà giàu có. Nhìn cuộc sống xa hoa, lãng phí của ông bà chủ và khi nghĩ đến cảnh đói rách của các em mình ở quê mà tôi lại bật khóc. Tôi chăm chỉ và sạch sẽ, nấu ăn ngon nên được ông bà chủ rất quý mến.
Vì bận rộn làm việc nhà nên khi được nghỉ, tôi chỉ dành thời gian về quê. Sống ở thành phố nhộn nhịp nhưng tôi không hề biết đến địa điểm vui chơi, giải trí nào ở đây. Tôi tự nhủ mình sẽ chăm chỉ kiếm tiền, giúp đỡ bố mẹ và khi nào tích được một ít vốn riêng sẽ về quê lấy chồng.
Nhưng không hiểu ông trời xe duyên kiểu gì mà tôi phải gắn bó cả đời với chồng "đại thiếu gia". Mọi chuyện bắt đầu từ khi bạn của bà chủ tôi sang chơi. Thấy tôi ngoan ngoãn nên bà cũng hay hỏi chuyện. Dù là người thành phố, thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng người phụ nữ này không hề "chảnh" mà rất thân thiện. Do đó, tôi nói chuyện rất thoải mái và còn tâm sự với người ấy về hoàn cảnh gia đình mình. Nhiều lúc người phụ nữ này có nói:
- Sau này, cô cũng chỉ mong có một người con dâu như cháu.
- Cháu á? Cô cứ trêu, hoàn cảnh cháu như vậy thì làm gì "có cửa" lấy được thiếu gia nhà cô ạ.
Lúc đó, tôi thấy đôi mắt của người phụ nữ này thoáng buồn. Khi hỏi thì bà không chịu nói. Rồi biến cố ập xuống gia đình tôi, em gái bị bệnh nặng cần tiền phẫu thuật gấp. Khoản tiền quá lớn khiến cả nhà tôi lao đao. Dù có vay mượn và bán nhà thì cũng không đủ tiền để cho em chữa bệnh. Khi về quê thấy em nằm trên giường chiến đấu với bệnh tật mà nước mắt tôi lăn dài.
Bị dồn vào đường cùng nên tôi cũng nói với ông bà chủ về hoàn cảnh của mình và mong được ứng lương trước để trang chải chi phí thuốc thang cho em. Mấy ngày sau, bạn của bà chủ đến chơi và đưa ra đề nghị nếu tôi lấy con trai họ thì sẽ lo toàn bộ chi phí phẫu thuật. Khi người phụ nữ cho xem ảnh con trai họ, tôi đã đồng ý ký tên và tờ đơn thỏa thuận. Trong hình, trông chồng tương lai của tôi cũng không đến mức xấu xí lại là đại thiếu gia giàu có nên tôi mừng như bắt được vàng. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy lo sợ vì nghi có điều gì đó mờ ám ẩn sau việc này.
Khi nhìn thấy anh, tôi đã ngã gục vì sốc (Ảnh minh họa)
Khi đã nhận tiền và em gái được chữa trị, tôi mới gặp mặt người con trai ấy. Lúc ấy, tôi đã ngã gục xuống đất vì anh ta chỉ là một phế nhân. Hình ảnh mà mẹ chồng tương lai cho tôi xem trước đó là hình chụp lúc anh chưa bị tai nạn.
Nhưng cuối cùng, tôi đành gạt nước mắt để lấy chồng đại thiếu gia vì đã nhận tiền rồi. Khi nhìn thấy con rể bố mẹ tôi cũng rất sốc và thương con gái.
Tôi chôn vùi tuổi thanh xuân của mình bên người chồng khuyết tật. Việc hàng ngày của tôi là chăm sóc anh, đi chợ, nấu cơm. Sau khi cưới gần 2 năm, tôi vẫn là một cô gái trong trắng. Biết số phận mình sẽ phải như vậy, tôi đã trao cái ngàn vàng cho một ai đó rồi. Cũng may mà mẹ chồng hiểu và khá yêu quý con dâu. Từ ngày lấy anh, mẹ lo cho gia đình tôi không thiếu thứ gì. Cũng bởi vậy, tôi không thể đề nghị ly hôn chồng để giải thoát cho mình được. Chắc rằng tôi sẽ phải gắn bó cả đời với người chồng khuyết tật này cả đời. Có ai lấy chồng đại thiếu gia mà khổ như tôi không?
Thiên Thanh (Theo Giadinhvietnam.com)