Giờ đây, tôi không biết phải làm thế nào giữa những sự lựa chọn. Tôi yêu anh, nhớ mong anh đến từng giây từng phút - người cho tôi tìm lại được cảm giác của tình yêu. Và người chồng hiện tại của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo. Tuy điều kiện gia đình khó khăn nhưng bố mẹ vẫn lo cho tôi chu đáo về việc học hành. Tôi thi đậu vào một trường sư phạm hóa sinh. Trong những năm tháng học xa nhà. Tôi chỉ biết lao vào học hành không màng tới chuyện yêu đương. Mặc dù có rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi nhưng chẳng bao giờ tôi để ý tới họ. Vì tôi nghĩ tình yêu sinh viên chỉ là giây phút thoáng qua không có lâu dài. Ấy vậy mà một người con gái xinh đẹp như tôi lại đi yêu một anh chàng “bóng râm” học trên tôi hai khóa. Tuy vậy khi có anh chàng nào tán tỉnh, tôi lại đi chơi với họ vì tôi nghĩ rằng mình xinh đẹp thì thiếu gì người nâng gót sửa chân.
Tôi thất vọng về anh chàng “bóng râm” ấy, đơn giản chỉ vì sự im lặng đã chế ngự sự yếu ớt của con người anh. Tôi yêu anh nhưng cái tôi cần là một người đàn ông mạnh mẽ, đủ sức che chở tôi suốt cả cuộc đời. Rồi chúng tôi chia tay nhau vào năm cuối. Chán nản thất tình tôi lao vào học như để quên đi bóng dáng của tình yêu.
Tôi thất vọng về anh chàng “bóng râm” ấy, đơn giản chỉ vì sự im lặng
đã chế ngự sự yếu ớt của con người anh. (ảnh minh họa)
Ra trường với tấm bằng loại giỏi. Tôi về dạy ngay tại quê nhà mình và mối tình sinh viên với anh chàng kia theo thời gian cũng lãng quên đi mất. Một năm, hai năm khi công việc đã ổn định. Bố mẹ nhắc tôi lấy chồng. Thực sự thì tôi chưa muốn lắm nhưng bố mẹ bắt ép quá tôi đành thuận theo. Tôi bắt đầu làm quen anh – người chồng hiện tại của tôi. Thời đó anh hiền lành và giản dị, anh làm nghề lái taxi. Tôi nhắm mắt đưa chân lấy anh dù không có một chút nào gọi là tình yêu và nửa năm sau thì tôi tổ chức đám cưới. Mặc cho bao kẻ còn ngẩn ngơ nhìn tôi cất bước theo chồng.
Trái với những gì tôi nghĩ, đêm tân hôn anh như con thú cuồng điên lao vào như muốn cáu xé tôi. Tôi cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể. Trải qua đêm tân hôn kinh hoàng đó, những giọt máu đào thấm ướt cả ga giường. Tôi đã phải đi cấp cứu ngay trong đêm đó. Tôi cảm thấy rất đau và sợ. Tôi nghỉ ba ngày không đi dạy được và trong vòng một tháng sau tôi không cho anh chạm vào người. Anh bắt đầu đánh tôi.
Nửa năm sau ngày cưới cuộc sống đối với tôi dường như chỉ là đau thương và nước mắt. Có những hôm đi dạy về mệt mỏi tôi muốn đi nghỉ thì lại bị bắt dậy phục vụ anh, anh rất thô bạo trong chuyện đó, nếu tôi không chịu thì anh lại đánh tôi, ép tôi làm. Sáng hôm sau đến trường với đôi mắt thâm quầng, đồng nghiệp hỏi tôi bị làm sao và tôi phải nói tránh rằng do đêm qua thức khuya soạn giáo án. Và ánh mắt đáng thương của tôi lại nhìn họ với vẻ ngại ngùng. Không dừng lại ở đó, anh còn cho rằng tôi không đủ khả năng đáp ứng nhu cầu của anh ấy và anh đi ngoại tình mặc cho tôi đắm chìm trong đau khổ.
Tôi bắt đầu lên mạng và tìm đọc những câu chuyện về ngoại tình. Và tôi quen anh – một người đàn ông hào hoa và lãng mạn. Anh biết tôi yêu thơ nên luôn viết những bài thơ tình tặng cho tôi. Lúc đầu cũng chỉ là vài lời nói xã giao hay một tin nhắn vội vàng.
Nhưng rồi vào ngày lễ tình nhân. Khi chồng còn đi nhậu nhẹt với bạn bè không quan tâm tới tôi đang vò võ buồn ở nhà một mình. Tôi lại lên và gặp anh. Tôi hỏi anh sao không đi chơi với người yêu ? Anh trả lời rằng anh chưa có vì anh đang mải miết đi tìm nó đã từ lâu. Anh hỏi tôi ngược lại? Tôi cười mỉm một mình nghĩ thầm có lẽ giờ này chồng tôi đang vào nhà nghỉ với một cô gái nào đó! Và anh – người đã cho tôi một buổi tối thật hạnh phúc của ngày lễ tình nhân. Mỗi năm chỉ có một lần.
Ngày hôm sau, tôi nhận được mail từ anh ấy “Oanh à! thực sự đêm qua anh rất muốn nói rằng em hãy là người yêu của anh. Dù chỉ là một đêm thôi!”. Và tôi nghĩ về người đàn ông đó! Tôi bắt đầu nghĩ rằng sẽ lợi dụng tình cảm của anh để lấp đầy khoảng trống trong tôi. Vậy là những đêm chồng đi làm về muộn, tôi lại lên nói chuyện với anh. Tôi giấu anh tôi đã có chồng và nói rằng mình đang đi tìm một tình yêu đích thực, mà cũng đúng thôi, trái tim tôi đã nguội lạnh từ lâu. Tôi khát khao làm con tim tôi ấm lại. Cũng có chút giận chút hờn với anh nhưng mỗi ngày dần qua, anh như làm tôi tìm thấy lại được tình yêu của mình. Lúc nào anh cũng thế, mạnh mẽ, hào hoa và lãng mạn, rất biết cách quan tâm tôi. Tôi nói rằng đừng bao giờ gọi cho tôi mà chỉ khi nào thấy tôi gọi thì hãy nghe và khi nào tôi nhắn tin thì hãy nhắn tin lại. Tôi dặn anh nếu có nhắn tin thì hãy nhắn rằng là cô và trò ấy!
Ngày hôm sau, tôi nhận được mail từ anh ấy “Oanh à! thực sự đêm qua
anh rất muốn nói rằng em hãy là người yêu của anh. (ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi qua, tôi thấy mình yêu anh thật lòng, nhiều lúc tôi muốn nói ra sự thật, tôi không muốn lừa dối anh nhưng tôi cũng không muốn mất anh. Tôi sợ nếu tôi nói ra anh sẽ rời xa tôi mãi mãi. Cho tới một ngày, khi tôi đang nói chuyện với anh thì bất ngờ chồng tôi trở về. Anh giật lấy điện thoại trên tay tôi và chửi tới đầu dây bên kia vô cùng thậm tệ. Anh cũng không quên buông ra những lời tục tĩu nhất và anh lại đánh tôi, dằn vặt tôi đêm đó. Đớn đau, tôi khóc một mình suốt đêm. Tôi thương anh, chỉ cần mình tôi nghe chồng nói những câu đó là thấy đủ lắm rồi, tôi không muốn anh hứng chịu vì tôi.
Ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ anh. Tôi đã gọi cho anh và khóc. Tôi mong anh tha thứ cho tôi, tôi không muốn lừa dối anh nhưng tôi đã không thể dừng lại bởi vì tôi yêu anh. Tôi trách tôi đã lấy chồng sớm trước nửa năm để anh là kẻ đến sau. Sao chỉ nửa năm thôi mà thay đổi cuộc đời người đến thế? Nếu thời gian có trôi chậm lại, tôi sẽ không để mất anh. Những tưởng anh sẽ nạt tôi, sẽ ruồng bỏ tôi. Nhưng không, anh rộng lượng thứ tha cho tôi, an ủi và quan tâm tôi. Thà anh cứ mắng cứ chửi thì tôi còn chịu được đằng này anh lại làm như thế, tôi lại thấy mình là người có lỗi.
Anh bảo anh yêu tôi nhiều lắm! Anh đã hy vọng ở tôi rất nhiều cùng với bao nhiêu dự định thì giờ anh lại thất vọng vì tôi. Anh khuyên tôi hãy sống thật với tình cảm mình và anh nói anh sẽ chờ tôi. Tôi đã khóc, giọng nghẹn lên trong tiếng nấc. Tôi không muốn anh bị tổn thương. Dù gì thì tôi cũng là gái đã qua một lần đò, còn anh là trai chưa vợ. Tôi thấy mình không xứng với tình cảm anh dành cho tôi. Tôi sẽ rời xa anh dù đó là điều mà tôi không hề muốn. Anh bảo cuộc đời tôi là bất hạnh, hồng nhan thì bạc phận. Vậy thì hãy yêu anh cho dù là trong nỗi nhớ nhung. Dù anh ở xa nhưng anh muốn tôi tin rằng trên thế gian này vẫn còn có anh.
Tôi yêu anh, tôi biết. Nhưng tôi còn chồng, còn gia đình và những em học sinh ngày ngày vẫn ngóng chờ tôi tới lớp. Tôi phải làm sao đây, một bên là cuộc sống cam chịu, một bên là hạnh phúc tình yêu mà tôi tìm thấy?
Vietnamnet