Tôi không biết mình sẽ trụ ở công ty này được bao lâu. Những người trước đây là đồng nghiệp, bây giờ là cấp dưới đều không xem trọng tôi. Họ cho rằng tôi là một người ăn cháo đá bát, vì thế, họ nhìn tôi bằng những ánh mắt rất cay nghiệt.
Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn. Bố mẹ đều làm nông, từ bé đến lớn, tôi đã chịu cảnh thua kém hơn so với bạn bè. Khi đã bắt đầu ý thức hơn về cuộc sống, tôi dặn lòng phải cố gắng và nỗ lực thật nhiều. Suốt thời đại học, tôi có học bổng toàn phần nhưng vẫn đi làm thêm để tích lũy kinh nghiệm.
Mọi nỗ lực ấy cuối cùng cũng được đền đáp. Sau khi ra trường, tôi được nhận vào một công ty có tiếng, mức lương cũng cao hơn so với mặt bằng chung. Phòng của tôi có tổng cộng 9 người. Lúc đầu, tôi rất sợ sẽ phải sống trong môi trường kèn cựa. Nhưng làm được một thời gian, thấy mọi người nhiệt tình và giúp đỡ lẫn nhau, bản thân tôi cũng yên tâm.
Tôi còn nhớ khi mới làm được nửa năm thì ở nhà xảy ra chuyện. Bố tôi ốm đau liên miên, tôi suốt ngày phải xin nghỉ phép để về chăm bố. Ngày ấy, chị trưởng phòng cũng tạo điều kiện cho tôi, chị còn bảo:
“Việc làm thì vẫn phải làm, nhưng không gì quan trọng bằng gia đình cả. Em cứ tranh thủ về chăm bố, để chị nói cấp trên cho”.
Thế rồi tôi nghỉ triền miên như vậy, công ty vẫn trả đầy đủ lương. Ngày bố tôi xuất viện, cả phòng còn đi thăm ốm, bỏ phong bì 20 triệu khiến tôi cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Giận chị vì câu nói đó, tôi quyết tâm phải ngồi bằng được vị trí ấy. Ảnh minh họa
Chúng tôi đã từng là một tập thể vững mạnh cho đến khi tôi quen giám đốc. Đến với anh, tôi hiểu giữa chúng tôi chỉ là quan hệ đổi trác. Tôi thì mưu cầu một vị trí tốt hơn, còn anh thì muốn đổi gió vì chán vợ ở nhà.
Việc tôi và giám đốc quen nhau, cả văn phòng không ai là không biết. Họ lời ra tiếng vào, rồi dần dần cũng xa lánh tôi. Có lần chị trưởng phòng còn gọi tôi vào nhắc nhở: “Em là con gái chưa có gia đình, đừng đánh mất mình dễ dàng như thế”.
Giận chị vì câu nói đó, tôi quyết tâm phải ngồi bằng được vị trí ấy. Sau 3 tháng tác động, cuối cùng tôi cũng tìm ra sơ hở rồi báo cáo cấp trên để đuổi việc trưởng phòng. Hôm qua là ngày chị ấy rời đi, cả văn phòng đều khóc khi chia tay, chỉ có tôi là mừng như mở cờ trong bụng vì biết mình sẽ được lên vị trí mới.
Thế nhưng chị trưởng phòng vừa đi, mọi người đã sa sả vào mặt tôi, nói tôi là kẻ vô ơn. Lần trước tôi đi làm trồi sụt, chị đã trích lương của mình bù vào lương của tôi. Không những vậy, 20 triệu đi thăm ốm bố tôi, phần lớn cũng là tiền túi chị bỏ vào.
Nghe mọi người nói, chính tôi cũng không ngờ được. Bây giờ mọi chuyện đều ở thế đã rồi, tôi có hối hận cũng chẳng kịp nữa. Có thể ngày mai, tôi sẽ được ngồi ở vị trí mà mình mong muốn, đổi lại sẽ là những ánh mắt không phục và sự mỉa mai của tất cả mọi người. Ở đời, chuyện gì cũng có giá của nó. Tôi chỉ muốn thời gian quay trở lại, tôi nhất định sẽ không vì những thứ vật chất phù phiếm mà đánh đổi đến vậy.
T.S (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)