Thực sự tôi chẳng bao giờ hiểu nổi mẹ. Mẹ có cuộc sống gia đình đầm ấm với người chồng tử tế và hai con giỏi giang. Thế nhưng, mẹ vẫn lao như con thiêu thân vào những cuộc “tình một đêm” chóng vánh.
Nghe những người lớn tuổi trong nhà kể: Hồi còn trẻ, mẹ đã trải qua 3 mối tình say đắm. Chính xác nhất là mẹ đã có chung kết cục buồn với những người yêu của mình. Họ đều bỏ mẹ mà đi sau một tuần yêu đương. Chẳng ai biết được mẹ có làm “chuyện ấy” với họ không mà để họ chia tay nhanh đến vậy. Song có một điều ai cũng hiểu, sau chuyện yêu đương dang dở, mẹ đã chán đàn ông đến cỡ nào.
Ông bà ngoại ép mẹ đi lấy chồng. Mẹ nhẫn nhịn bước theo dòng sắp đặt của gia đình. Mẹ cưới bố tôi và sinh được hai con một trai một gái. Song, ở mẹ, nỗi chán chường đàn ông vẫn hiện hữu khó thể xóa bỏ.
Nhìn bề ngoài, gia đình tôi rất đủ đầy về mọi mặt. Bố mẹ tôi đôi lứa xứng đôi. Bố tôi cao to, vạm vỡ, khỏe mạnh. Dẫu đã bước vào tuổi trung niên nhưng nhiều trai trẻ phải khâm phục vóc dáng chắc khỏe của bố. Mẹ tôi chăm tập thể dục thẩm mỹ nên vẫn giữ được vòng eo thon gọn. Kinh tế gia đình tôi khá dư dả, chủ yếu do các mối quan hệ làm ăn của mẹ đem lại. Hai anh em tôi đều đang học đại học ở Hà Nội.
Thế nhưng, trong chăn mới biết chăn có giận. Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn thường thấy khuôn mặt bố nặng trĩu nỗi buồn. Tôi gặng hỏi, bố cứ lặng thinh. Một lần, mẹ đi du lịch hè cùng cơ quan, ba bố con ngồi nhậu. Bố quá chén nên trút bầu tâm sự. Bố nói: “Mẹ chúng bay có bồ. Mà không chỉ là một gã đàn ông. Bà ấy thích ngủ với hết trai này sang trai khác”. Chúng tôi choáng váng trước lời nói trong cơn say của bố.
Bố uống thêm hai chén rượu nữa rồi khóc: “Tao là thằng đàn ông khỏe như vâm. Mẹ chúng bay được yêu thương như nữ hoàng. Thế mà còn đang tâm làm bậy”. Tôi và anh trai đều đã ngoài hai mươi nên hiểu phần nào sự tình. Còn sự bàng hoàng nào hơn cảnh bản thân đã “đáp ứng” vợ đủ đầy mà vợ vẫn còn tư tưởng hướng tới những đàn ông lạ.
Mẹ tôi trở về nhà sau chuyến du lịch. Trông mẹ vẫn phơi phới, tràn đầy sức sống như thường ngày. Mẹ lấy chiếc váy hoa viền ren ra mặc và tô màu son tím Hàn Quốc. Mẹ dặn tôi tối nay mẹ đi tiếp khách về muộn. Tôi “vâng dạ” đáp lời mà lòng đầy hoài nghi. Tôi rủ anh trai cùng đi “phục kích” mẹ.
Mẹ tới một nhà hàng hải sản có cả phòng ăn, phòng karaoke và phòng nghỉ. Chúng tôi cũng đặt bàn ngồi khuất vào một góc phòng ăn để theo dõi động tĩnh của mẹ. Mẹ đang vui vẻ ăn uống với một người đàn ông trung tuổi. Chúng tôi thẹn thùng. Có lẽ mình đã nghi oan cho mẹ. Mẹ làm trưởng phòng đối ngoại của công ty nên phải đi giao tiếp nhiều.
Một lúc sau, mẹ và người đàn ông kia lên tầng ba. Họ dắt díu nhau vào một phòng rồi đóng sầm cửa. Hai anh em tôi đứng đằng xa sững sờ chẳng nói nên lời. Không thể diễn tả nổi cảm giác của chúng tôi lúc đó: vừa bực tức, xót xa, vừa giận dỗi, đau đớn.
Thì ra bố tôi nói đúng, chúng tôi định xông vào phòng nghỉ ấy để “ba mặt một lời” với mẹ. Song, nghĩ rằng: Bao nhiêu năm qua bố đã âm thầm “khuất mắt trông coi” thì sao chúng tôi lại không “im hơi lặng tiếng” cho êm cửa êm nhà.
1 tuần sau, mẹ lại ăn diện bộ cánh sặc sỡ. Mẹ bảo đi ra ngoài mua sắm chút đồ. Tôi bước nặng trịch đi theo mẹ. Mẹ đi tới chỗ mua quần áo cùng một người đàn ông cao to. Tôi nghĩ, chắc mẹ mua đồ để tặng sinh nhật cho ai đó. Bình thường mẹ vẫn thích mua quần áo tặng mọi người vào những dịp đặc biệt mà. Kết thúc nửa buổi cuống quýt mua sắm, mẹ và người đàn ông kia đã dừng chân tại một khách sạn. Tôi đờ người khi tưởng tượng ra cảnh mẹ đang lõa lồ với người đàn ông khác, không phải là bố mình.
Vài lần nữa, với hành động như thám tử, tôi đã có thể khẳng định: Mẹ đã ngủ với rất nhiều đàn ông. Hình ảnh người vợ đảm, mẹ hiền trong gia đình thường ngày chỉ là giả tạo.
Có lần, đi chơi về, tôi đã nghe cuộc cãi vã của bố mẹ. Mẹ hắng giọng nói lớn át hẳn tiếng bố. Mẹ quát to: “Tôi là người làm ra kinh tế để nuôi cả cái nhà này. Ông là lão chồng vô tích sự, không đáng mặt đàn ông. Ông xem mấy đồng lương ông đem về nhà được có đủ cho cuộc sống sung túc này không? Tôi thích chơi trò “tình một đêm” với trai đấy. Ông có giỏi thì ly hôn đi”.
Tôi không còn giữ nổi cơn bốc hỏa đang cồn cào trong người. Tôi bước vào bênh bố. Tôi nói với mẹ: Mẹ kiếm được nhiều tiền hơn bố mà mẹ có quyền ngủ hết với người đàn ông này tới người đàn ông khác sao? Mẹ có còn coi bố là chồng, coi anh em con là con nữa không? Chúng con không thể giương mắt mãi nhìn mẹ đối xử với bố như vậy được. Mẹ chẳng nói gì, bước vào phòng đóng rầm cửa. Đêm ấy mẹ khóa trái cửa. Bố ra phòng khách ngủ. Cuộc “chiến tranh lạnh” trong gia đình tôi trở nên cam go.
Sáng hôm sau, tôi ngọt ngào lựa lời khuyên can mẹ. Mẹ cũng là đàn bà nên dễ mềm lòng. Mẹ khóc nói: “Bản năng đàn bà trong mẹ lớn quá. Nên mẹ rất thích cảm giác được làm chủ những người đàn ông.” Mẹ hứa, vì các con mà không lặp lại chuyện tình lăng nhăng này nữa. Mẹ đã giữ lời hứa của mình. Song chẳng được bao lâu, mẹ lại “ngựa quen đường cũ”.
Tôi thực sự không chấp nhận nổi những cuộc “tình một đêm” của mẹ. Phận làm con, tôi nên làm gì để giữ mái ấm gia đình mình?
Afamily