Vào mùa dịch Covid-19, Hoa hậu Ngọc Diễm quyết định không tổ chức tiệc sinh nhật. Tuy nhiên, người đẹp đã viết status chia sẻ về những cột mốc đáng nhớ trong cuộc đời của mình.
Ngọc Diễm viết trên trang cá nhân: "Hôm qua là sinh nhật mình, mình mệt đến nổi không viết được một status để bố cáo thiên hạ năm nay tui 34 tuổi. Hơn 1 tuần cùng với... tập trung gây quỹ cho chiến dịch “10 tấn thực phẩm 0 đồng”, thêm 1 ngày đóng gói và trao cho bà con; đến hôm qua là mình hết sức, chỉ tập trung gây quỹ giai đoạn 2 (cho 20 tấn thực phẩm tiếp theo sẽ về ngày 19/7), và trả lời tin nhắn cảm ơn bạn bè thân yêu đã gửi lời chúc sinh nhật đến mình qua facebook, Zalo, Viber...
Tuổi 34 không phải là cột mốc đặc biệt như 18 (đủ tuổi lấy chồng), 22 (bắt đầu ra trường, lập nghiệp), tuổi 30 (khủng hoảng tuổi băm)..., nhưng với mình, tuổi 34 đánh dấu sự thay đổi sâu sắc nội tâm của mình, cách nhìn nhận bản thân, các mối quan hệ và những vấn đề xã hội. Hôm qua, mình đã cho phép mình tĩnh lặng một chút để nhìn lại những hành trình mình đã đi qua.
- 5 tuổi, mẫu giáo, mình ngây thơ được mẹ son môi đỏ chót để đi nhận giải thưởng Bé khỏe bé ngoan. Lúc đó chả biết gì, nhưng có vẻ là ngoan và khỏe.
- 9 tuổi, lớp 4, mình bắt đầu hành trình trường Chuyên lớp Chọn; được cử đi thi học sinh giỏi Cấp Tỉnh; lần đầu tiên được đi Nha Trang, mắt tròn xoe nhìn nhà cao tầng và ăn nem nướng. Cũng trong năm đó, mình xém được lên Đài phát thanh truyền hình Cam Ranh, chuyên mục Tìm trẻ lạc. Sổ liên lạc cuối năm lớp 4 thầy có đề nghị: “không đi la cà sau giờ học, làm cả nhà lo lắng”.
- Năm 11 tuổi, lớp 6, thấy mình biết làm thơ khi đoạt giải cao nhất tại một cuộc thi viết thơ nhân dịp 20/11 do nhà trường tổ chức, à thì ra ngoài sức khỏe, mình còn có tâm hồn nữa.
- Năm 13 tuổi, lớp 8, mình có huy chương vàng Hội khỏe phù đổng đầu tiên ở nội dung đá cầu, tiếp tục phát huy truyền thống Khoẻ của gia đình.
- Năm 14 tuổi, lần đầu tiên xa nhà, tham gia vào đội tuyển cấp Tỉnh luyện thi Hội khỏe Phù Đổng quốc gia. Tập luyện nửa chặn, chấn thương và đành về xách balo về nhà. Trên xe vừa đi vừa khóc huhu vì buồn.
- Năm 16 tuổi, lớp 10 lần đầu tiên đăng quang cuộc thi nhan sắc cấp trường, trở thành Hoa Khôi Trường THCS Phan Bội Châu niên khoá 2003. Cũng trong năm này, mình tiếp tục có Huy Chương Vàng thể thao thứ 2 với bộ Môn Vovinam. Có lẽ vì vậy, nên mang tiếng có nhan sắc mà chẳng ai theo đuổi.
- Năm 17 tuổi, lớp 11, mình tham gia Đội tuyển Khánh Hoà thi học sinh giỏi quốc gia và được giải III môn Địa Lý. 17 tuổi, giải 3 tiếng hát học sinh sinh viên Tỉnh Khánh Hoà. 17 tuổi, giải thưởng Cán bộ Đoàn xuất sắc. 17 tuổi, giải thưởng Nữ sinh Tài Năng Việt Nam... và hàng loạt giải thưởng khác. Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, rực rỡ và đầy cảm xúc. Và, tuổi 17, bắt đầu biết yêu...
- 18 tuổi, mình lập cú Hattrick, đậu 3 trường Đại Học (ĐH Ngoại Thương/ĐH Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn/ĐH Quốc Gia TPHCM), mình thấy tự hào và rất vui. Ba mẹ cũng tự hào và tin tưởng để con gái xa nhà, bước vào TP Hồ Chí Minh bắt đầu cuộc sống tự tập.
Mình vẫn nhớ những ngày đầu vào Sài Gòn, đến chiếc xe đạp còn không có. Mình mượn xe của chị cùng phòng, tay cầm ghi đông, tay cầm bản đồ, đạp xe khám phá khắp Sài Gòn. Có một cảm xúc mình nhớ rất rõ, là khi mình đạp qua đường Lê Duẩn, mình ngước nhìn lên tán cây, thấy Sài Gòn thật đẹp, và nhủ với lòng mình, đây sẽ là nơi mình gắn bó, là ngôi nhà thứ 2 của mình đây.
Tuổi 18 bao lần khóc vì nhớ nhà. Bao lần buồn vì làm thêm vất vả và bữa ăn thiếu thốn. Bao lần rơi nước mắt bên cầu Bình Triệu khi kết quả học tập không còn hoành tráng như những năm cấp 3 vì phải tự làm tự chăm lo cho bản thân, thời gian học bài chỉ còn là những lúc hối hả ngồi sau xe bạn chở.
- 21 tuổi, mình được xúi đi thi Hoa Khôi, đăng quang Hoa Khôi Ngoại Thương 2008; và 3 tháng sau đó, đăng quang Hoa Hậu Du Lịch Việt Nam 2008; đại diện Việt Nam tại cuộc thi Hoa Hậu Du Lịch Quốc Tế 2008. Một cột mốc đáng nhớ và cũng tạo ra nhiều sự thay đổi trong định hướng sự nghiệp, mối quan hệ xã hội, cả trong tư duy.
- 23 tuổi, mình sinh Chiko, lần đầu làm mẹ, bắt đầu hành trình mới với thật nhiều cảm xúc. Và mình nhận ra, đây là công việc, là vai trò mình yêu nhất. Sau những bỡ ngỡ ban đầu cho đến bây giờ; mình không ngừng học hỏi và điều chỉnh những tính xấu, những giới hạn của mình, để trở thành một người mẹ tốt, một người bạn tốt của con.
- 24 tuổi, lần đầu tiên khởi nghiệp, bắt đầu học hỏi cách làm chủ và cách làm sếp. Đây là giai đoạn bận rộn nhất, và cũng là giai đoạn mình học nhiều nhất về đối nhân xử thế; về quản trị và xây dựng thương hiệu.
- Năm 25 tuổi: chia tay ba Chiko, bắt đầu hành trình một mình nuôi con. Ban đầu cứ tưởng sẽ khó khăn và chông chênh; nhưng hoá ra lại ổn một cách kỳ lạ. Thì ra, đôi khi khép lại một điều đã cũ với những vết thương lòng; thì mình mới có cơ hội mở ra cánh cửa mới - cánh cửa của chữa lành.
Năm 25 tuổi, Ngọc Diễm chia tay bố của bé Chiko và làm "mẹ đơn thân" cho đến bây giờ.
- 26 tuổi; mình tham gia JCI và gắn bó với tổ chức đến bây giờ. Đây là tổ chức xã hội mà mình gắn bó lâu nhất, và càng gắn bó, càng thấy trưởng thành. Cũng trong năm đó, mình vinh dự nhận giải thưởng giải thưởng “Most Outstanding member của JCI” và YBA.
- 28 tuổi, mình được đề cử là một trong 365 Đại biểu trên cả nước tham dự Đại Hội Tài năng Trẻ Việt Nam gặp gỡ Chủ tịch Quốc Hội.
- 30 tuổi, mình tham gia Hội đồng Phát Triển Châu Á Thái Bình Dương của JCI, mình đi nhiều nơi (hoàn thành mục tiêu du lịch 30 nước trước tuổi 30), gặp gỡ nhiều người, và bắt đầu rơi vào khủng hoảng tuổi 30. Mình chông chênh, không biết mình thực sự muốn điều gì; và đâu sẽ là nextstep tiếp theo, đâu là điều mình cần phấn đấu. Giai đoạn sau đó, mình có xu hướng làm việc vì trách nhiệm và không cảm nhận nhiều niềm vui; cũng không còn cảm xúc với giải thưởng, thành tích hay danh hiệu nào cả.
- Năm 32 tuổi, mình có một hành trình đáng nhớ, những trải nghiệm sâu sắc về lãnh đạo, mình đã học được rất nhiều khi giữ vai trò Chủ tịch JCI Việt Nam 2019. Và cũng trong năm đó, mình được cấp chứng nhận là Global Networker.
- Năm 33 tuổi, mình đầu tư vào business thứ hai mảng mỹ phẩm, làm đẹp với đứa con tinh thần. Mình chưa làm được gì hết thì dịch ập đến. Vẫn còn rất nhiều ý tưởng, nhiều kế hoạch còn ấp ủ. Mình ủ suốt gần năm rưỡi, sắp lên men luôn rồi đó bà con.
Gần 1 năm nay, mình thấy mình khác. Mình hay quay về bên trong để tự đối thoại với chính mình, mình hiểu điều gì làm mình vui, hạnh phúc; mình hiểu đâu là giới hạn của bản thân; và mình cần thay đổi thế nào để cuộc sống xung quanh trở nên như mình muốn.
Mà may lỡ không như mình muốn cũng không sao; mình sẽ tập đón nhận tất cả bằng trái tim cam đảm và chân thành!
Cảm ơn gia đình, những người thân yêu, bạn bè đã đồng hành cùng Diễm ở mỗi chặng hành trình. Cảm ơn tình cảm của những người yêu quý Diễm, dù có người chưa từng gặp Diễm ở ngoài đời thật. Những yêu thương và động viên đó là động lực để Diễm phấn đấu hơn nữa trong công việc và công tác xã hội nè".
Thùy Dương (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)