“Ông xã tôi bảo, đừng hát vì tiền, đừng hát vì cơm gạo tiền bởi vì anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi”
Chào Võ Hạ Trâm, bản quyền của ca khúc Girl on Fire được bạn liên hệ như thế nào?
Khi up lên YouTube, yêu cầu về bản quyền là không được phép lấy 100% phần nhạc giống nhạc gốc, nghĩa là nếu tôi cover y chang của Alicia Keys sẽ bị bắt bản quyền. Nếu tôi phối lại như bài Girl on Fire, tôi buộc phải phối thành một version khác. Các ca sĩ trên thế giới cũng cover và phối lại cũng không bị bắt bản quyền.
Khi bạn hát một ca khúc đình đám như thế, vô tình hoặc cố ý nhận sẽ phải nhận những lời khen chê trái chiều, bạn có tiên liệu trước không?
Ngay cả không phải Girl on Fire mà ca khúc khác cũng luôn có những ý kiến trái chiều, luôn là vậy. Quan trọng hiệu ứng của ca khúc này lan xa như thế nào sau khi phát hành mới quan trọng. Mỗi khán giả sẽ có mỗi gu âm nhạc khác nhau, tất cả mọi ý kiến đóng góp tôi đều đón nhận. Quan trọng bây giờ tôi muốn đi theo niềm đam mê của mình là chính, chứ không phải theo thị hiếu, thị trường để chọn những bài hát khán giả thích nghe. Tôi nghĩ đã đến thời điểm tôi làm những gì tôi cảm thấy “đã” cho sự nghiệp của mình.
Bạn chia sẻ định hướng của bạn là xây dựng hình ảnh sang trọng theo kiểu diva. Ở thời điểm hiện tại, bạn thấy nội lực của mình để xây dựng được hình tượng đó như thế nào?
Về nội lực hay chuyên môn, tôi rất tự tin, quan trọng phải có một sản phẩm, một ekip thật sự hiểu và phải có cùng gu để tôi có thể cộng tác và thực hiện những ước mơ, mong muốn của tôi thành hiện thực. Về giọng hát, tôi đã có hơn 10 năm để tôi luyện, hoàn thiện hằng ngày. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn tiếp tục hoàn thiện giọng hát của tôi, rèn luyện chuyên môn. Tôi nghĩ đây là dòng nhạc cần yếu tố chuyên môn chiếm 70%. Điều lúc nào cũng phải giữ cho giọng hát thật tốt để thể hiện là điều đương nhiên phải làm. Đây cũng là bước dài hơi, và để đi được dài hơi đồng nghĩa giọng hát của tôi cũng phải lâu dài bằng cách tập luyện hằng ngày. Với những bản ballad ở những sản phẩm trước, tôi chỉ thể hiện được khoảng 50% nội lực của tôi. Chỉ đúng những ca khúc này tôi mới thể hiện được 100% giọng hát và đam mê của mình.
Bạn có có đặt ra tham vọng, mục tiêu nào để ứng cử mục diva không?
Mục tiêu đầu tiên của tôi là khán giả biết được tôi đang đi theo dòng nhạc gì. Nhắc đến Võ Hạ Trâm khán giả sẽ nhắc tới điều gì. Còn mục tiêu trở thành diva tôi không nghĩ tới, tôi chỉ cố gắng từng ngày để tôi làm những gì mình mong muốn. Việc trở thành diva thứ nhất cần có sự may mắn, tổ nghề đãi và sự đón nhận của khán giả. Về phần tôi, mọi thứ tôi làm đều đã làm hết sức những gì mình có, một sản phẩm chỉn chu, chất lượng để mọi người nhìn tôi họ thấy tôi lúc nào cũng thật sự nghiêm túc với nghề.
Ở thị trường US-UK, cái mác diva vẫn còn gây tranh cãi một chút. Ở Việt Nam như chị Mỹ Linh, chị Hồng Nhung, chị Thanh Lam là diva mọi người đã quá quen. Thế nhưng Uyên Linh, mọi người gắn cho mác diva vẫn gây tranh cãi. Bây giờ Võ Hạ Trâm cũng đi theo kiểu diva, bạn có thấy áp lực không?
Tôi nghĩ diva chỉ là một từ để diễn tả thôi, quan trọng là người khán giả yêu thương và nhìn nhận thế nào. Không phải đưa cho tôi chữ diva thì tôi sẽ là diva. Sự đón nhận của khán giả mới thật sự trả lời cô ấy có phải diva trong lòng tôi không, đó mới quan trọng. Mọi người tranh cãi về diva hay không tôi không quan tâm chuyện đó. Để khán giả hiểu được, lắng nghe được dòng nhạc, nắm được kĩ năng thanh nhạc cũng không nhiều ở Việt Nam. Nó sẽ hạn chế người nghe như “Người lạ ơi” hay “Hongkong1”. Những ca khúc không quá đặt biệt nhưng đông đảo khán giả lại yêu thích nhiều hơn.
Câu chuyện tôi đã nói từ 12 năm trước, con đường tôi đi chưa bao giờ là con đường định hướng cho khán giả về mặt giải trí cả. Với chất giọng của tôi, gu âm nhạc của tôi và với định hướng của tôi là lâu dài, bề vững, giá trị nghệ thuật cao. Nếu nói tôi hát những ca khúc như "Người lạ ơi" được không, tôi vẫn hát được. Nhưng nếu hỏi tôi thích không, thật sự tôi không thích hát những ca khúc như vậy, tôi thấy nó không đúng với mình. Những bài hát đó sẽ rất hay với Orange, sẽ rất hay với những nghệ sĩ khác nhưng nó không phù hợp với tôi. Cái quan trọng của người nghệ sĩ là tìm đúng con đường, tuy lượng khán giả sẽ có sự gò bó nhưng đó là những khán giả chất lượng và đi lâu dài với tôi. Về mặt định hướng thời trang, về trend luôn thay đổi theo thời gian, theo mùa, theo thị hiếu, theo từng độ tuổi của khán giả. Và những giá trị thay đổi liên tục như vậy tôi không hướng tới, tôi hướng tới những điều lâu dài. 10 năm nữa tôi vẫn hát được dòng nhạc này, quan trọng phải luôn tôi luyện được cho nghề của tôi, luôn giữ được chất giọng này để hát thật hay. Đến với dòng nhạc này là hát để nghe chứ không phải hát để nhìn, tôi hướng tới là tới thể loại này.
Với 12 năm kinh nghiệm của bạn, mọi người sẽ nghĩ bạn ở vị trí khác hơn hiện tại, phải làm giảm khảo, ngồi ở những vị trí hot hơn so với những bạn trẻ hiện tại đang ngồi ở vị trí hot. Bạn có cảm giác như thế nào?
Tôi thấy bình thường vì tôi hiểu rằng mỗi người sinh ra đều có một vì sao khác nhau, có những số và thời khác nhau. Nếu nói tôi may mắn không, tôi nói tôi may mắn vì từ khi vào nghề đến bây giờ, tôi ít gặp tình trạng gây cho tôi cảm xúc muốn bỏ nghề, thất vọng hay tủi thân. Lúc nào tôi cũng có động lực rằng tôi phải từng bước đi lên. Những bước đi của tôi rất chậm, 12 năm để có vị trí như bây giờ, nhìn lại quá dài nhưng với tôi, đó là những bước đi chậm nhưng rất chắc. Bây giờ khi ra đường, từ những cô chú lớn tuổi, bé nhỏ hơn họ dành tình cảm cho tôi rất đặt biệt, họ thương tôi, đó chính là câu trả lời cho sự cố gắng 12 năm. Có thể tôi không phải ca sĩ hot, để ngồi ở những chiếc ghế huấn luyện viên đó, bạn phải có tên tuổi, bạn phải được yêu mến, bạn phải có lượng fan đông đảo. Tôi chọn một con đường khác, tôi chọn con đường hướng về tính nghệ thuật nhiều hơn, hướng về số ít nhiều hơn. Tôi cũng không lấy đó làm sự tủi thân cho mình vì sau 12 năm tôi không có được những vị trí đó mà tôi cảm thấy đủ, thấy hài lòng với hiện tại và tôi luôn luôn cố gắng cho tương lai, tôi không bao giờ dừng ở đó, tôi sẽ tiếp tục đi những bước thật chậm nhưng sẽ thật chắc.
Nếu ai hỏi tôi phải cố gắng thành người này, người kia, đó không phải là cá tính của tôi. Cá tính của tôi là làm gì tôi cũng phải thấy thật sự ý nghĩa, chất lượng chứ không phải chạy theo hào quang, chạy theo số đông để đạt được vị trí nào đó.
Bạn từng chia sẻ bạn bị đàn em ngó lơ khi chưa nổi tiếng, bây giờ tình trạng đó đã hết chưa?
Đã khác rồi, tôi nghĩ các em chưa trải nhiệm nhiều, các em dễ bị ảo tưởng với ánh hào quang đến quá sớm mà chưa có sự trải nghiệm. Các em có những hành xử như vậy nhưng khi các em đã trải nghiệm rồi, các em đã hiểu được bản chất của ngành nghề, sự khắc nghiệt của nó như thế nào, các em sẽ chín chắn, chững chạc hơn, sự tôn trọng bề trên là điều cần thiết và đương nhiên. Bây giờ tôi gặp bất đàn anh đàn chị và ngay cả những bạn trẻ tôi vẫn cười chào. Thứ nhất đó là phép lịch sự, thứ hai chính là sự tôn trọng lẫn nhau trong nghề. Sự tôn trọng trong nghề mới mang đến một kết quả tốt đẹp.
Bây giờ bạn gặp lại những người từng ngó lơ bạn, họ có thay đổi thái độ với bạn không?
Mấy bạn chào tôi, tôi thấy có lẽ tôi cũng ở vị trí nào đó các bạn mới nhìn tôi bằng cặp mắt khác. Tôi không trách cũng không giận, tôi nghĩ đó là cuộc sống thôi, cuộc sống có người này người mà khi các em đủ trải nghiệm, các em sẽ hiểu.
Sau dự án âm nhạc này bạn có dự định gì sắp tới?
Tôi sẽ có liveshow riêng của tôi đánh dấu 12 năm ca hát.
Bạn nghĩ thế nào về chuyện “lên voi xuống chó” trong showbiz?
Tôi nghĩ không chỉ riêng về showbiz mà trong cuộc sống, bất cứ ngành nghề nào, lên voi xuống chó là một định luật, trong nhà Phật gọi là vô thường, cái gì cũng có giới hạn, hữu hạn, ngay cả vật dụng mình xài hằng ngày cũng có hạn sử dụng nhất định. Tôi lại theo về tâm linh, tôi theo Phật và luôn dùng lý thuyết của Phật áp dụng lên cuộc sống của tôi. “Lên voi xuống chó” do nhà Phật giải thích do mình tạo ra những điều tốt hay điều xấu, ai cũng sẽ có thời, có quả tốt, nếu chúng ta không tiếp tục làm những điều tốt để nuôi dưỡng nhưng quả tốt đó, khi chúng ta xài hết nhưng quả tốt đó rồi thì quả xấu nó sẽ tới, đó là “xuống chó”. Quan trọng đối với tôi biết đủ là hạnh phúc. Tôi không cần lên lưng con voi hay xuống tới “lưng chó” mà tôi luôn giữ cuộc sống của tôi ở mức bình thường, không giàu cũng chẳng nghèo, mỗi ngày tôi ngủ thật ngon không phải lo lắng về vấn đề gì. Đối với tôi đó là một ngày thật sự hạnh phúc.
Có phải từ khi lấy chồng, những định hướng của bạn đã thay đổi?
Nó không thay đổi. Tôi nghe rất nhiều góp ý: “Tại sao em không hát nhạc này, nhạc kia đi?” nhưng tôi vẫn giữ định hướng của tôi, tôi vẫn một lòng, một dạ với nó. Tôi không chạy lòng vòng ảnh hưởng tâm lý. Một ngày nào đó, tôi sẽ có những thành quả nhất định và bây giờ, khi tôi nhìn lại, tôi đã có những thành quả của mình. Đó là những quả ngọt và tôi sẽ tiếp tục gieo những hạt giống đó để gieo nên những quả ngọt tiếp theo trong tương lai. Việc có gia đình giúp tôi ổn định hơn về mặt tình cảm, khi tôi đã ổn định hơn, không bị những chuyện tình cảm làm cho tôi buồn hay gì đó, lúc đó tôi sẽ có nhiều năng lượng tích cực hơn để tôi có thể làm, có thể cháy với nghề.
Ông xã bạn có ủng hộ bạn theo đuổi con đường nghệ thuật không?
Ông xã rất ủng hộ. Minh chứng hôm nay, ông xã tôi đã đến đây cùng tôi. Ông xã tôi có nói, sau kết hôn, tôi muốn đi hát cũng được, không hát cũng được nhưng nếu đi hát, hãy chọn hát vì đam mê. Đừng hát vì tiền, đừng hát vì cơm gạo tiền bởi vì anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi. Những sản phẩm của tôi anh ấy đều rất ủng hộ, lúc nào cũng cho tôi động lực để tôi hiện thực hóa ước mơ của mình.
“Ông xã cũng giục vì ảnh khá lớn tuổi rồi, anh ấy mong có con để nối dõi nghề nghiệp của ba”
Cuộc sống sau hôn nhân của bạn có gì thay đổi không?
Tôi thấy vui và nhiều thời gian ở gần nhau hơn. Nói nhiều vậy thôi, thời gian tôi gặp ông xã chỉ có 6 tiếng 1 ngày vì anh ấy đi làm từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối mới về, có khi tối tôi lại đi diễn. Đôi khi, 2 tuần liền chúng tôi không gặp nhau vì anh đi công tác, tôi cũng có lịch diễn nhưng tôi thấy khi cưới về cũng như lúc mới yêu vậy, vẫn còn đó, vẫn mong chờ, chờ đợi để ông xã về nhà hoặc lúc nhớ nhung vẫn còn như khi hẹn hò.
Khi bạn kết hôn, bạn có phát hiện điều gì ở ông xã khiến bạn bất ngờ so với lúc mới yêu không?
Anh rất quan tâm tôi, quan tâm tới từng thái độ, từng cử chỉ của tôi. Thường khi anh đi làm về, tôi hay làm khùng làm điên mừng anh về. Lúc nào anh về mà thấy tôi không nói gì chỉ đứng nấu ăn, ông xã chạy lại hỏi: “Sao hôm nay em im lặng quá vậy?”. Anh ấy luôn quan tâm những điều nhỏ như vậy. Có một lần rất vui, ông xã tôi đảm nhận chuyện rửa chén trong nhà nhưng bữa đó bận chuyện gì đó không biết mà rửa chén rất dơ. Sáng hôm sau tôi cầm cái tô lên, nó còn dơ, tôi mới chụp hình gửi anh: “Trời ơi, sao lại rửa chén như vậy, anh phải rửa chén thật sạch chứ, anh có biết ăn những cái chén dơ như vậy mình sẽ bệnh hay không?”. Từ sau hôm đó tất cả mọi thứ đều sạch. Nói chung anh rất quan tâm và quan trọng những lời nói của tôi. Tôi thấy chỉ những hành động nhỏ đó thôi đã thấy anh quan tâm tôi đến nhường nào rồi.
Bản thân bạn xác định mình là một người vợ và một người mẹ sắp tới khác biệt như thế nào so với ca sĩ Võ Hạ Trâm tự do?
Tất nhiên khi tôi có gia đình, có con, tôi phải khác, không phải lúc nào cũng dành những ưu tiên cho bạn bè được, tôi phải ưu tiên cho gia đình trước. Sau này có em bé, tự động tình thương dành cho con bắt buộc phải chăm con, phải chăm sóc thật tốt cho gia đình. Tôi nghĩ bất cứ người phụ nữ nào cũng như vậy dù làm trong showbiz hay không làm trong showbiz, khi đã giữ thiên chức làm mẹ, làm vợ, tự bản năng người phụ nữ họ sẽ muốn vun vén và chăm sóc thật tốt cho gia dình của mình.
Kế hoạch sinh con của bạn như thế nào?
Chắc còn hơi lâu vì bây giờ tôi còn rất nhiều dự định phải làm, ông xã cũng giục vì ảnh khá lớn tuổi rồi, anh ấy mong có con để nối dõi nghề nghiệp của ba nhưng anh hiểu công việc của tôi còn có nhiều dự định mà tôi còn ấp ủ và thực hiện nên ảnh luôn ủng hộ.
Gia đình của chồng đối với bạn như thế nào?
Đó là một sự gắn kết khó diễn tả. Mọi người không nói ra bằng lời là mẹ thương con quá hay con thương mẹ quá nhưng qua những cái mẹ hay gọi điện về hỏi, lúc nào cũng hỏi tôi trước, hỏi tôi như thế nào, có vui không, có hạnh phúc không. Từ những câu hỏi đó, tôi có thể thấy được mọi người rất quan tâm tới tôi. Ngay cả anh chồng cũng vậy, rất thương tôi và bất cứ việc gì tôi cần sự giúp đỡ của gia đình chồng, mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Gắn kết của gia đình bạn với chồng thì sao?
Cũng vậy, nhưng có cái khó là anh ấy không nói chuyện được với mẹ vì anh nói tiếng Anh, anh ấy đang học tiếng Việt. Mẹ tôi rất thương con rể. Anh ấy nói bập bẹ tiếng Việt rất dễ thương. Khi tôi đi lấy chồng, mẹ chỉ mong miễn sao con mình hạnh phúc, miễn sao người đàn ông đó là người tốt và chăm sóc cho con mình thật tốt là được.
Bạn có cảm nhận được sau khi kết hôn bạn được chú ý hơn không?
Tôi thấy điều đó rất bất ngờ với tôi. Tôi không nghĩ mọi người rất quan tâm đến chuyện tình của tôi cũng như ông xã. Ông xã của tôi cũng bất ngờ. Anh là một người rất khép kín, thật sự không ai biết về cuộc sống của anh như thế nào, không ai biết cá tính của anh như thế nào. Khi đám cưới diễn ra, giới truyền thông và mọi người rất quan tâm. Đó là một tín hiệu vui cho tôi vì mọi người rất yêu thương và quan tâm tôi.
Nhiều người thấy bạn hay xài đồ hiệu và lột xác về ngoại hình, có phải ông xã của bạn là người tạo điều kiện có tài chính vững hơn cho bạn?
Tôi không xài hàng hiệu nhưng thời trang là đương nhiên vì tôi đã theo hình ảnh này tất nhiên tôi phải chỉn chu về mặt hình ảnh, trang phục, chứ không phải tôi xài hàng hiệu. Trên người tôi chẳng có gì hàng hiệu cả, đó không phải cuộc sống tôi chọn, tôi chọn cuộc sống giản dị lắm, cả tôi và chồng đều chọn cuộc sống tiết kiệm và giản dị. Cái gì tôi cần đầu tư tôi sẽ đầu tư, ví dụ như công việc, tiền vốn hoàn toàn dành cho nó để thực hiện. Còn về trang phục, ăn uống, cả tôi và chồng đều không quan trọng việc tôi phải mặc đồ sang chảnh hay đồ hiệu, miễn sao vui, đủ sống, giản dị là được. Đó là cách sống của hai vợ chồng và chồng tôi không phải đại gia, doanh nhân không phải đại gia. Anh ấy đang xây dựng công việc của anh ngày một phát triển và anh ấy cũng đang tập trung rất nhiều tiền bạc, công sức, chất xám, sự nỗ lực giúp cho công việc ngày một phát triển. Bản thân tôi cũng vậy.
Còn về kinh tế, 2 người riêng biệt nhau, nhưng về gia đình, tiền điện nước nhà cửa là có trách nhiệm với nhau, anh ấy cũng có những món quà cho tôi để dành bất ngờ cho vợ. Đối với gia đình tôi, tiền không phải là điều quan trọng, quan trọng là mỗi khi về nhà tôi cảm thấy vui, cảm thấy sự yêu thương cả 2 dành cho nhau, sự chia sẻ mỗi khi khó khăn dành cho nhau chứ không phải về “anh cho em một cục tiền” là tôi sẽ vui. Anh về anh hỏi: “Hôm nay em thế nào? Em ăn gì chưa? Em có gì khó khăn, có gì buồn không?” đó mới quan trọng, đó mới là cái tôi quan tâm.
Ai sẽ là người nắm giữ kinh tế trong gia đình bạn?
Cả hai người tách bạch về kinh tế.
Cảm ơn Võ Hạ Trâm về buổi trò chuyện này!
Lam Khánh (Theo nld.com.vn)