Không nói thì ai đoán được Vân Dung từng đi thi sắc đẹp và lọt vào top 15. Vậy mà lên sân khấu, chị xấu điên đảo. Tiêu biểu như có lần chị vào vai bà già trong tiểu phẩm Kẻ cắp gặp bà già diễn cùng Xuân Bắc, Tự Long. Trong vai một "con mụ vừa già, vừa xấu, vừa vô duyên", nữ nghệ sĩ hài mặc áo cánh, quần bà ba, đầu đội khăn mỏ quạ, thêm chút tóc bạc lơ phơ trước trán và cái kính to đùng trên mặt, trông đúng một bà già xấu không để đâu cho hết.
Khác biệt nhờ... "điêu"
Chưa bước ra sân khấu, chị đã cất giọng the thé khiến khán giả cười ồ và khi xuất hiện, dáng điệu chẳng bao giờ bình thường, toàn môi dẩu mông cong. Chị bước chân trên mặt đất mà cứ như đang lội nước dâng cao hàng mét ngoài bãi biển. Danh hài Quang Thắng, bạn diễn đồng thời là bạn thân của chị, có lần nói về nữ danh hài bằng vẻ nửa đùa nửa thật: "
Hỏi đùa anh không học được cách kiếm tiền của
Bảo
Có khi "điêu" lại phù hợp với
Đi nước ngoài, chị cầm theo máy quay rồi lại cầm về vì chẳng biết máy hoạt động ra sao. Còn tiếng Anh, chị thú nhận, học 8 lần không thi nổi bằng A. Mà tiếng Anh, vi tính đều không biết, đi làm thư ký ra sao?
Thế là chị lại trở về với sân khấu. Không phải sân khấu chính kịch, chị đứng trên sân khấu hài kịch pha trò cho khán giả kìa. "Điêu" vì lẽ đó trở thành công cụ của chị bởi vì khi chị vào nghề, nhà hát đã có đủ các người đẹp thành danh như Lê Khanh, Lan Hương, còn cùng lứa thì có Nguyệt Hằng, Hồng Hạnh, Kim Oanh... Xinh đẹp thì miễn so sánh. Năng lực cũng chưa biết ai hơn ai. Chỉ có sự khác biệt trong lối diễn xuất mới có thể ghi dấu trong lòng khán giả. Sự khác biệt của
Ngày xưa có người nói họ không làm hài, đã làm là phải đánh bại
"Nhà tôi lúc nào cũng đông như họp tổ dân phố"
Tôi đến thăm
Tôi có thời gian ngắm phòng khách nhà chị, đẹp và tươm tất, dễ thấy bàn tay chủ nhà săn sóc cẩn thận: bộ ghế salon màu đỏ nổi bật trên nền gạch sạch bong, cây thông Giáng sinh có mặt trong nhà từ lúc nào nhưng trông rất mới, không phủ bụi. Chừng 20 phút sau, nữ nghệ sĩ bước ra trong bộ trang phục mới, trang điểm cẩn thận, vừa nói chuyện vừa đưa tay chải tóc và hỏi nhiếp ảnh: "Anh thấy thả tóc thế này hay buộc lại đẹp hơn?". Ít ai ngờ người đàn bà "vừa già, vừa xấu, vừa vô duyên" trên sân khấu lại chỉn chu ngăn nắp ở ngoài đời đến vậy.
Được biết ông xã
Nói xong, chị tíu tít khoe máy pha cà phê "hàng độc", không bán ở Việt Nam, không phải có tiền là mua được mà phải đăng ký thành viên mới được gửi hàng về. Vừa khoe, chị vừa pha 3 cốc cà phê cho mỗi người uống. Tôi thích thú ngắm chị chạy qua chạy lại với thứ nước đắng nghét mà thường ngày chị không uống bao giờ. Thấy vậy, chị cười bảo: "Chắc bạn nghĩ lúc nào tôi cũng như ở trên sân khấu?". Hóa ra, con người chị ngoài đời và diễn viên ở trên sân khấu là 2 con người khác nhau hoàn toàn.
Ngồi nói chuyện với chị, tôi nhớ có lần nghệ sĩ hài
Năm 2010, chị vào vai Táo Giáo dục trong Gặp nhau cuối năm, đến 2011, chị khẳng định, năm nay sẽ không đóng vai này với lý do: "Tôi xem mấy đoạn clip cô giáo hành hạ học sinh rồi cứ thấy buồn. Đã là con người không thể đối xử với nhau như thế, huống chi đó là những người mẹ, người phụ nữ. Cứ đặt địa vị của bản thân vào, nếu con mình bị như thế, liệu mình có đủ nghị lực để vượt qua không? Năm nay, mình không đóng vai Táo Giáo dục đâu, bởi vì mình là một người mẹ, mình không thể làm thế dù chỉ là vai diễn. Có thể đóng vai cãi nhau, chửi nhau thậm chí chém giết nhau nhưng giữa người lớn với người lớn thôi, chứ người lớn với trẻ con thì dù biết là diễn nhưng không thể làm được. Nó khủng khiếp quá!".
Ngắm nốt ruồi trên mép Vân Dung, tôi hỏi đùa chị về sự "điêu" của một nghệ sĩ hài. Chị ung dung đáp: "Phải nói thật rằng về độ điêu, tôi là số 1. Nhưng đó là cái điêu làm cho các bạn thích thú, không phải hại người khác. Nốt ruồi của tôi cũng như thương hiệu vậy".
Tôi lại hỏi: "Chị có tự nghĩ bản thân là người xinh đẹp không?", chị nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt tivi, nghiêng đầu ngắm nghía và tươi tỉnh đáp: "Ừm, không xấu, tạm được... Duyên! Thế là được rồi còn gì? Duyên mới diễn hài được chứ? Cái duyên khác với cái xinh nhé. Một cô gái có thể rất xinh, đàn ông nhìn một lần rồi đắm đuối ngay, nhưng cô ấy mở mồm ra là họ chạy dài. Còn người phụ nữ không xinh, nhưng có thể trò chuyện với đàn ông từ đêm tới sáng, cho tới ngày hôm sau, cho tới cả ngày hôm sau nữa, và người đàn ông không bao giờ quên được người phụ nữ ấy, đó là cái duyên. Bởi cái duyên trong cách ứng xử có thể thu hút tất cả mọi người".
Vì sao phải "xin" danh hiệu?
- Tôi trộm nghĩ thế này, chị có lợi thế hơn các diễn viên trẻ bây giờ là có kịch bản được đo ni đóng giày sẵn nên dễ dàng hơn trong việc thể hiện?
- Không phải thế. Ngày xưa, lúc chúng tôi đi làm Gặp nhau cuối tuần, có ai biết chúng tôi là ai đâu mà viết cho? Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế này, vai nhỏ hay vai lớn cũng thế, chỉ cần một phút ra sân khấu là sẽ làm hết mình vì khoảnh khắc đó. Nếu như nghĩ rằng vai phụ, chạy qua sân khấu một tý mà không để tâm và làm hết trách nhiệm thì không bao giờ lớn được. Vai lớn hay vai nhỏ, cũng là vai chính hết.
- Nghệ sĩ hài thường khó được danh hiệu. Chị có bao giờ chạnh lòng với điều đó?
- Nói chính xác là tôi không quan tâm đến điều ấy. Điều tôi quan tâm là mình để lại cái gì trong lòng khán giả. Có bao nhiêu người khi mất, quan tài đi ngoài đường, công chúng đứng bỏ mũ cúi chào? Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn không có danh hiệu, tại sao mọi người lại yêu quý đến thế hay những người như bác Văn Hiệp lại được nhớ suốt đời?
Danh hiệu cũng quan trọng với người diễn viên, vì nó ghi nhận công lao của những người đóng góp giải trí cho xã hội, niềm vui cho mọi người. Nó không phải là cái đi xin! Những diễn viên giỏi để lại yêu mến trong lòng khán giả, bạn cứ nhìn xem, đến cả một đứa trẻ con, bà bán rau, bán nước, một người xe ôm cũng biết họ là ai. Những người đó đếm được trên đầu ngón tay chứ có phải cát đâu mà nhiều. Thế sao lại phải xin? Phải phong tặng cho người ta chứ! Cho nên, tôi chỉ quan tâm xem mình để lại những gì trong lòng khán giả, đó mới là những gì nghệ sĩ cần.
Theo Mốt & Cuộc sống