Chào Phi Nhung, tình hình dịch covid-19 khiến công việc kinh doanh và cuộc sống của chị ảnh hưởng như thế nào?
Công việc kinh doanh của tôi cũng ổn định, nhu cầu của tôi không nhiều nên có dành dụm riêng. Đến khi dịch covid-19 xảy ra, tôi vẫn đủ để trả tiền nhà, trả tiền cho nhân viên và có thể trang trải cuộc sống. Tôi nuôi các bé nên chi phí rất nhiều, những gì đặc biệt của tôi đều để dành và bỏ vô chi phí cho các con. Tôi có trợ lý tính toán giúp nên không bị đau đầu vì tiền bạc. Tính tôi vô tư, tôi thích đi làm, đi hát, chứ tiền bạc thì không muốn biết đến. Tôi cũng có những khoản riêng, nếu ai tặng thêm, tôi sẽ bỏ vô ống heo để dành cho các con sau này.
Chị cảm thấy Hồ Văn Cường đã thay đổi như thế nào?
Cường thay đổi quá nhiều. Tôi có 7, 8 con cỡ bằng Cường, các em đang trong giai đoạn thay đổi. Cũng may là các con ở trong chùa nên sự thay đổi không giống như người thường. Còn Cường thay đổi vì con là ca sĩ, có chút bướng bỉnh. Tôi hay lo xa nên dạy con theo cách ở bên Mỹ. Tôi phải làm sao để con khi qua tuổi 18 sẽ là người tốt, khi bước ra đời sẽ là người hiểu biết. Ngày quyết định chia sẻ trên mạng xã hội chuyện của Hồ Văn Cường, tôi suy nghĩ nhiều lắm vì nó sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi của mình mấy chục năm nay. Nhưng tôi vì con, đã nhận con, tôi phải làm tất cả. Sau khi chuyện xảy ra, tôi để con bình tĩnh trở lại, bé cũng ít nói nên không tâm sự nhiều. Cường không phải là đứa không hiểu biết. Khi đã vào nghệ thuật, Cường là đứa rất hiểu biết và thông minh. Tôi không thể dạy con giống như một người bình thường được.
Chị đón nhận những ý kiến trái chiều khi chia sẻ chuyện của Hồ Văn Cường như thế nào?
Tôi không quan tâm. Giữa tôi với Cường là người trong nhà, ai chửi gì mặc kệ, miễn sao con mình ngoan là được. Đó là chuyện giữa tôi và Cường. Tôi không cần biết ai nói tôi thế nào, chửi tôi là mụ phù thủy cũng được. Tôi mặc kệ, miễn sao con phải thay đổi.
Chị có nghĩ đến việc Hồ Văn Cường còn quá nhỏ khi gặp áp lực từ dư luận không?
Tôi biết Cường sẽ gặp áp lực nhưng phải tập cho con. Con phải biết khi hoạt động trong showbiz sẽ không đơn giản. Khi đụng chuyện con sẽ có áp lực. Tôi biết mình làm như vậy là quá đáng nhưng không làm như thế thì tôi cũng hết cách. Cuộc đời tôi chưa bao giờ đánh con, tôi nói to nói nhỏ con cũng không nghe. Nếu ở bên Mỹ mà dạy không được, tôi sẽ đưa vô trại lính một năm, học xong về các bé sẽ đâu vào đấy. Còn bên Việt Nam, tôi không biết đưa vào đâu cả. Nhưng nếu cứ để con như vậy, nó sẽ suy nghĩ sai, nó sẽ ở trong nhà và sống ảo với các fan, con sẽ bị hư.
Trước đó, chị có nói chuyện với ba mẹ ruột của Cường không?
Ba mẹ của Cường ở chung với tôi nên tôi có trao đổi. Mẹ Cường nói tôi muốn làm gì thì làm vì mẹ Cường không dạy được. Thật ra Cường không phải là đứa bé hư, con rất ngoan. Nhưng tôi phải để cho con gặp cú sốc để thay đổi, con biết cuộc sống phải có những chuyện như vậy. Sau này khi không có tôi bên cạnh, con đi hát và chọn nghề hát, phải nhớ cú sốc này để làm tốt. Nếu có sự cố gì đẩy con vào đường cùng, con cũng phải nhớ mình đã từng trải qua và phải đối mặt, thay đổi như thế nào. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, mẹ dạy không được thì mạng xã hội sẽ dạy con nhưng tôi không ngờ mọi người vô nói bậy quá nhiều, Cường sẽ bị sốc nhưng tôi đã quen nên không sao. Tôi phải “đánh” một lần như thế cho con chừa. Bây giờ, con đã rất ngoan, đi học về biết thưa mẹ, biết dọn dẹp nhà, phụ mẹ nữa.
Sắp tới, chị có định hướng gì cho cuộc sống của Cường?
Hiện tại, Cường còn đi học, sau này con còn vô thi đại học nữa. Cường cũng đã có lựa chọn cho mình rồi. Con có nói với tôi là sẽ đi học trường liên quan đến tài chính marketing. Tôi rất thích khi con chọn con đường mà mình muốn, tôi nghĩ con cũng rất thông minh khi chọn công việc đó. Chính vì thế, tôi rất ủng hộ. Con đủ thông minh để lựa chọn, dù học ngành đó nhưng Cường vẫn đi hát bình thường. Đó là chuyện của con, 18 tuổi con sẽ hiểu và tự quyết định. Tôi thấy con trai làm ngành đó cũng tốt, sẽ vững vàng hơn so với đi hát. Con thích hát, nhưng đàn ông con trai thì phải có nghề nghiệp đàng hoàng để có thể lo cho gia đình sau này.
Khi Cường 18 tuổi và hoạt động độc lập, chị có chuẩn bị gì để con đỡ bỡ ngỡ?
Tôi chỉ không có tiền, còn lại tôi sẽ dạy cho con biết khi ra đời phải như thế nào. Con phải gặp người này người kia, phải xã giao… Cường đang trong độ tuổi giống như bị tự kỷ, tôi cũng không có thời gian để dạy. Tôi nói: "Khi con 18 tuổi và tự lập, thời gian này mẹ sẽ chỉ dạy con những cái gì mẹ đã từng trải qua. Sau này, con sẽ tự lập và biết mọi thứ". Tôi sống theo kiểu Mỹ, 18 tuổi là con có quyền, tôi muốn Cường ra ngoài ở, học hành, đi làm. Đó là chuyện của Cường, con sẽ có cuộc sống riêng và như vậy mới nên người. Còn suốt ngày con cứ ở với mẹ giống như lúc nhỏ thì sẽ không được.
Cường từng chia sẻ về khoảng thời gian khép kín, khó tâm sự với mẹ. Chị có biết chuyện này không?
Con phát triển lúc nào tôi cũng không hay. Lúc nhỏ, hai mẹ con có gì cũng nói với nhau. Thật sự đợt đó, tôi “đánh” con mạnh tay và có lý do cả. Cách mỗi người mẹ dạy con là khác nhau. Ai chửi mặc kệ, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn con giỏi, còn ai nói tôi sao cũng được. Đó là một bài học cho Cường. Thời gian đó tôi sợ khi thấy Cường không nói chuyện với ai trong nhà, đi học về thì lủi thủi ở trong phòng. Chỉ có những người làm cha mẹ mới hiểu những chuyện đó. Con hư hay ngoan mình cũng không biết, con vô phòng coi phim hay học bài mình cũng không biết. Tôi chỉ muốn con đi chơi ở đâu, con cho mẹ biết, con chụp hình với bạn bè cũng cho mẹ xem. Tôi chỉ muốn là một người bạn của Cường nhưng con chưa hiểu. Tôi không muốn con suốt ngày cầm điện thoại, đọc tin nhắn của fan rồi sống ảo. Tôi tôn trọng fan của Cường nhưng sợ đôi lúc khi người ta ngưỡng mộ quá sẽ bất chấp. Tôi không thể biết được, Cường cũng không thường tâm sự với mẹ rồi đầu cũng không bình thường. Tôi không muốn như vậy.
Chị có suy nghĩ sau này sẽ tạo điều kiện cho Cường qua Mỹ cùng mình?
Đó là chuyện của Cường. Tôi dĩ nhiên sẽ thích các con đi qua Mỹ nhưng tôi rất tôn trọng các bé. Tôi không biết là Cường có thích hay không, nhưng nếu con thích thì tôi cũng sẽ tạo điều kiện để con đi. Cường học về ngành đó, lên đại học học giỏi, qua Mỹ nữa thì sẽ tốt cho Cường. Về khó khăn, tôi nghĩ quan trọng là mình có tiền để đóng cho con không thôi. Con ở với tôi, công việc làm của tôi là có lo được hay không, bên đó sẽ kiểm tra hết rồi mới cho đi. Tôi cũng đã tính toán hết vấn đề này, quan trọng là ở Cường thôi.
Cường áp lực khi được biết với danh xưng “con nuôi Phi Nhung". Chị có định hướng nào cho bé để thoát ra khỏi điều này không?
Làm sao có thể thoát được. Cường phải chấp nhận điều đó nhưng bé không có gì phải xấu hổ. Nếu như không có Phi Nhung thì làm sao có Hồ Văn Cường ngày hôm nay. Bây giờ, Cường muốn thoát khỏi cái bóng của mẹ nuôi, con phải học giỏi, ra đời làm việc. Nhưng đó là quá khứ đẹp chứ không xấu, nên Cường đừng suy nghĩ về điều đó. Tôi cũng không để người ta nói Cường là “cái bóng của Phi Nhung". Tôi sẽ để cho con đi con đường mới. Tôi rất thoải mái, không bắt con phải hát theo giống mình. Tôi cho con một cách hát khác hoàn toàn.
Cường muốn thoát khỏi cái bóng đó thì nên đi học, ra trường rồi đi làm. Lúc đó ai cũng nhìn thấy một cậu bé ở với mẹ Nhung nhưng bây giờ ra đời rất giỏi, làm được cái này, cái kia. Còn bảo khán giả làm sao quên được. Bây giờ, Cường đi hát, tôi vẫn gọi là ca sĩ Hồ Văn Cường chứ không gọi là con nuôi. Nhiều lúc tôi không nhớ MC nói gì nhưng tôi luôn dặn MC phải giới thiệu đúng tên con, không gắn mác con nuôi Phi Nhung. Tôi rất thoáng. Tôi hát nhạc dân ca nhưng tôi sống ở nước ngoài nên tôi rất tôn trọng cá tính riêng của mỗi người.
Con gái ruột của chị sống ở Mỹ thế nào?
Thời Wendy cỡ tuổi Cường, tôi cũng rất mệt. Nhưng bé ở Mỹ nên cũng có cách gần gũi, thân mật. Bé cũng có 6 tháng vào trại lính, sau đó bé biết và khác hoàn toàn. Bé học về y tá, bé tự chọn, tự lo. Trong khi đó, Cường hơi bị khó dạy và khó gần khi bé đang ở tuổi này và có hoạt động showbiz. Tôi phải đọc sách tâm lý để nói chuyện với Cường. Tôi phải tâm lý lắm mới nói chuyện được vì Cường là người của công chúng nên la lớn cũng không phải cách.
Tôi bị áp lực với Cường cũng nhiều lắm. Trong nhà không ai nói Cường ngoài tôi. Nhìn Cường vậy chứ đâu phải hiền đâu, dữ lắm luôn (cười). Nhiều lúc tôi nói dạy bé giùm một xíu nhưng bố mẹ của Cường phải đi làm. Bởi vậy tôi phải dạy Cường lại từ đầu. Nói chung hai mẹ con rất khó khăn. Khi Cường bước vô học ở trường TP.HCM, con cũng bị áp lực. Bé mới lớn, vừa có tên tuổi, lại chân ướt chân ráo vào trường nên nhiều lúc tôi cũng buồn, muốn giúp con mình nhưng làm sao được, phải cho con đối diện để còn lo học. Phải cả năm Cường mới thoát khỏi sự tự kỷ.
Tôi đi hát 30 năm, tôi chứng kiến người ta dạy con cái như thế nào nên kinh nghiệm rất nhiều. Khi tôi viết như vậy cũng phải suy nghĩ lắm, vì bé làm mất đi niềm yêu thích của khán giả đối với tôi khoảng 80% nhưng tôi không cần biết, chỉ cần giữa tôi và Cường biết thôi. Miễn sao con tôi trở thành đứa con giỏi, ngoan ngoãn là được. Bây giờ, con đã trải qua, đã tự biết phải làm gì, tôi không cần phải nói nữa.
Ở tuổi này, niềm hạnh phúc đối với Phi Nhung là gì? Chị có dự định đi thêm bước nữa hay không?
Tôi rất hạnh phúc vì tôi có các con. Bây giờ, tôi có lấy chồng, các con cũng không thích. Trời không thể cho mình đầy đủ. Tôi thấy mình có con ruột cũng ngoan, những đứa con mình chăm sóc cũng ngoan như vậy là hạnh phúc rồi. Tôi từng nói không có ý định kết hôn, đến giờ quan điểm này vẫn còn. Nếu lấy chồng, tôi sẽ lấy sớm, bây giờ lấy làm gì nữa. Tôi chẳng sợ hôn nhân vì tôi quen ai người đó cũng thương tôi. Tôi không có ý nghĩ đàn ông xấu, tôi thấy họ đẹp.
Với độ nổi tiếng, sự mặn mà của chị, sẽ có người theo đuổi chị. Chị sẽ từ chối khéo như thế nào?
Tôi sẽ xem người đó như anh của mình. Tôi hay nói giỡn giống như một đứa em gái vậy. Nhưng hầu như tôi không có đi chơi nên không có ai theo.
Sau hơn 20 năm song ca cùng Mạnh Quỳnh, chị thấy cảm xúc của bây giờ với trước đây có sự khác nhau nào không?
Tôi thấy bình thường lắm. Khi lên sân khấu, làm sao cho khán giả vui, tôi cũng vui. Tuy nhiên, sự nhí nhảnh ngày xưa sẽ bớt đi. Khi anh Mạnh Quỳnh có vợ, điều đó không khiến chúng tôi e dè khi kết hợp với nhau vì vợ của anh ấy là bạn của tôi. Nói chung, tôi làm gì không thấy có lỗi với mọi người, tôi sẽ không sợ. Tôi chưa bao giờ thấy mình làm gì có lỗi với ai. Con người tôi rất vô tư. 20 năm song ca cùng nhau, chúng tôi nhiều lần mâu thuẫn, giận hờn. Tôi như một đứa con trai, còn anh Mạnh Quỳnh như con gái vậy đó. Cãi nhau dưới sân khấu cỡ nào không cần biết nhưng khi lên sân khấu, tôi phải theo anh Quỳnh. Chúng tôi được khán giả yêu mến là như vậy.
Cảm ơn chị Phi Nhung về buổi trò chuyện này!
Bảo Quỳnh (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)