Là người thẳng thắn song bản tính quá nóng nảy nên trong suốt 20 năm theo nghiệp ca hát, Phương Thanh đã dính vào nhiều vụ xô xát, thậm chí ẩu đả "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với đồng nghiệp. Tiêu biểu nhất là vụ tát Nini Khanh tại một nhà hàng Hong Kong vì không chịu nổi thái độ xấc xược của "đàn em". Theo một số nguồn tin, sau khi "nện" Nini Khanh một trận ra trò, Phương Thanh còn gọi điện thông báo cho nhạc sĩ Nguyễn Nam - người đang đỡ đầu cho nữ ca sĩ rằng: “Con vừa đánh vợ bố xong đấy”.
Sự việc này được cho là nguyên nhân dẫn đến chuyện Phương Thanh bị "dìm", không được xuất hiện trên Đài truyền hình TP HCM một thời gian dài, bởi khi đó nhạc sĩ Nguyễn Nam đang là Trưởng ban Biên tập văn nghệ của đài này. Để rửa mối hận "khắc cốt ghi tâm", Nini Khanh kéo một “đội quân” đến sau sân khấu Phan Đình Phùng “mai phục”, chờ Phương Thanh hát xong là ra tay. Tuy nhiên, chưa kịp hành động thì kế hoạch đã bị bại lộ, và cuộc chiến giữa hai nữ ca sĩ đang được chú ý nhất thời điểm đó may mắn đã không xảy ra.
Sự việc lùm xùm cũng râm ran một thời gian rồi trôi vào quên lãng bởi không lâu sau đó, Nini Khanh cũng "gác míc quy ẩn", để lại dấu hỏi lớn trong lòng người hâm mộ. Có thể nói Nini Khanh là trường hợp đặc biệt, cô tự nguyện mất tích, rồi lại tự nguyện lộ diện. Cô mất tích khi bắt đầu có chút tiếng tăm, con đường âm nhạc vào giai đoạn bằng phẳng và trở lại khi tên tuổi đã mờ nhạt, sau đó lại mất hút như chưa từng xuất hiện. Một nguồn tin thân cận cho biết, nữ ca sĩ đã đi bước nữa và theo chồng sang Malaysia sinh sống. Thỉnh thoảng cô có về Việt Nam thăm người thân, nhưng không còn mấy mặn mà với nghiệp cầm ca.
Trong quá khứ, Phương Thanh từng nhiều lần xô xát với đồng nghiệp.
10 năm trôi qua với biết bao đổi thay, hơn nữa cũng không còn hoạt động nghệ thuật, song Nini Khanh vẫn chưa thể quên mối hận năm nào với "đàn chị". Mới đây, nữ ca sĩ đã cho đăng tải một entry trên trang cá nhân, kể lại vụ xô xát được cho là nguyên nhân khiến cô buộc phải ôm con chạy trốn trong quá khứ 10 năm về trước. Theo lời kể của Nini Khanh thì chính Phương Thanh là người đã nhắn tin hăm dọa cô bằng những lời lẽ của "một kẻ côn đồ" và dàn xếp sẵn vụ ẩu đả khiến không một ai có mặt tại hiện trường dám ra tay ngăn cản.
“Cầm hai hộp sữa trên tay cứ đứng lên rồi ngồi xuống không sao về được. D và G nói mới nhắn tin cho PHUONG THANH, nó nói muốn gặp tôi để nói chuyện. Chưa kịp nói lý do tại sao thì G lại đưa tin nhắn cho tôi xem, tôi không nhớ chính xác nhưng ngắn gọn là PT nói muốn "cắt cổ" tôi.
Nghe xong tôi bàng hoàng cả người, mùng 8 đã không ăn Tết, không bước chân ra khỏi nhà, hôm nay vì Sol hết sữa nên vội vàng ra đường chỉ với quần lửng, áo dây, tóc tai còn chưa kịp chải, vậy mà bây giờ đi ra "quán nhậu" là sao? Thấy chuyện trở nên căng thẳng, tôi thật chỉ muốn chạy về nhà với con.
Ra đời tự thân tự lập, cái gì cũng biết, cũng trải, sai lầm có, vấp ngã có, nhưng gây gổ đánh nhau hay cư xử hồ đồ mất dạy thì không bao giờ. Những người chơi thân với tôi biết rất rõ điều này. Chính vì vậy tôi không thể tin nổi những câu nói đó trong tin nhắn của cô ta.
Đang vẫn còn trong tâm trạng hết sức bất ngờ và bối rối, song không để cho tôi nói thêm lời nào, D và G bảo tôi lên xe đi liền, họ nói: cứ ra đi không có sao đâu. Quán nhậu So Quan trên đường LVS hôm đó rất đông, tôi ngồi một mình trong quán như người mất hồn, chẳng hiểu hai người đi ra ngoài làm gì mà lâu quá... Sốt ruột, tôi chạy ra xem sao, thì ra D và G đang nói chuyện với một người đàn ông. Anh ta ngồi yên trên xe máy với gương mặt rất ngầu và rất lạnh lùng.
Đây là toàn bộ entry Nini Khánh tường thuật về cuộc ẩu đả của hai người diễn ra 10 năm trước đây.
Tôi nói muốn về vì khuya lắm rồi, sợ con không có sữa bú, chuyện đâu còn có đó, có gì điện thoại rồi tính sau, tôi không quen cách ăn nói hồ đồ như vậy. Cả ba người không đồng ý và nói tôi phải đi cùng họ ra nhà hàng M Sài Gòn để gặp PT. Cô ta đang ở đó đợi chứ không chịu ra đây. Họ nói PT chỉ muốn gặp tôi để hỏi một số chuyện có liên quan đến tôi và cô ta cho rõ ràng. Tôi quyết định theo họ, một phần vì bị ép, một phần vì thấy cô ta ăn nói hồ đồ, hăm dọa như vậy thật sự tôi không hiểu nổi nên nghĩ gặp cô ta để nghe giải thích, làm rõ mọi chuyện cũng tốt
Thật sai lầm, mọi chuyện hoàn toàn khác. Bước vào bàn, tôi còn chưa kịp ngồi thì PT đã đứng phắt dậy đấm rất mạnh vào mắt trái tôi và liên tục chửi thề. Tôi choáng váng khóc tức tưởi không nói được nên lời. Chỉ trong nháy mắt, tuy cô ta vẫn còn nguyên gương mặt đầy son phấn và bộ đồ diễn màu đen sang trọng, nhưng trong mắt tôi nó đã trở thành hình ảnh của một con "thú dữ". Chưa đã cơn điên, nó phán thêm một câu: "DM mày, ngồi xuống đó cho tao đi con, chưa xong đâu, tao còn đánh mày nữa đó"... Chưa hết, người đàn ông ngồi cạnh nó tiếp thêm không biết bao nhiêu là lời lẽ tục tĩu, hết nhục mạ rồi lại hăm dọa đủ điều.
Anh ta nói nhiều và nhanh đến nỗi tôi không tài nào nhớ được, tôi không còn để ý đến con mắt đang đau nữa mà chỉ nhìn sửng sốt người đàn ông này. Tôi ngồi như trời trồng, lùng bùng nhức cả lỗ tai, đôi lúc "thú dữ" cũng xen vào rất nhịp nhàng.
Đang loay hoay định lấy điện thoại ra gọi thì "Bốp Bốp", tôi nhìn lên... Không phải "thú dữ" mà là một cô gái trắng trẻo, cao ráo, tay cầm điếu thuốc vênh váo, thánh thức. Nó tát hai cái vào mặt tôi rồi hút thuốc phà khói, đi chậm rãi về chỗ ngồi gần một boy đầu trọc đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi rất giang hồ. Cũng may boy này chỉ ngồi yên "lặng nghe và thấu hiểu" chứ không đụng gì đến tôi.
Tôi không còn bình tĩnh được nữa, thật quá sức tưởng tượng. Tôi bủn rủn cả tay chân, sợ hãi, ghê tởm không sao diễn tả. Đợi mãi "thú dữ" vẫn chưa ra tay, chúng chuyện trò, tranh cãi với nhau rồi lại quay sang chửi bới tôi, chắc là hết sức hoặc có lẽ thấy tôi khóc nức nở nên "tha cho".
Hay máu điên chưa đủ độ điên? Mọi chuyện xảy ra rất bài bản, êm xuôi. Chắc chắn phải có sự tính toán rất kỹ lưỡng nên không có ai xen vào ngăn cản. Nhân viên nhà hàng đi qua đi lại và nhìn lén lút. Anh Sơn chủ quán cũng lặng yên. Và đặc biệt hơn là trên lầu còn có sự hiện diện của rất đông ca sĩ, nghễ sĩ. Nghe nói hơn chục người. Cả bọn hả hê không đánh nữa nhưng miệng vẫn không ngừng chửi, toàn những câu dơ bẩn thật sự tôi chưa từng nghe bao giờ.
Sau nhiều đêm thức trắng, sau hàng chục lời an ủi, động viên của mọi người "nỗi đau vẫn là nỗi đau"... Nỗi đau ta nhận riêng mình. Có người nói PT nói nó đã biết sai rồi, đợi vài ngày lắng lại nó sẽ gặp tôi xin lỗi. Vậy mà đợi hắn hoài, đợi hắn mãi, hắn không những không xin lỗi mà còn được ca ngợi trên rất nhiều tờ báo. Nào là hắn vừa đứng ra bảo vệ cho một số ca sĩ bị tôi ức hiếp, chèn ép. Nào là tôi rất láo, rồi còn có một tờ báo nói rằng "PT đã dám bộp tai một cô ca sĩ về cái tội cô này cứ liên tục đi nói xấu cô khắp nơi. Cô cũng rất lịch sự, trước khi bộp đã hai lần cảnh cáo rồi... Tất cả đều là những điều vu khống... thật là ngang ngược, lộng hành...
Nỗi đau xé lòng vì phải vừa quyết định ôm con ra đi chưa kịp nguôi, thì bây giờ lại thêm một nỗi hận khác khiến tôi không thể nào ngồi yên mà chờ đợi được. Chỉ sau một thời gian, tôi tự nhủ phải đứng dậy và nhất định không để chúng làm tôi gục ngã.
Với tôi bây giờ chỉ có hai con đường, một là sẽ cầm dao giết hắn, hai là sẽ cắt thịt mình. Vì nếu vượt qua được nỗi đau thể xác thì sẽ vượt qua được nỗi đau tinh thần... và cuối cùng tôi đã chọn "cắt thịt", nhưng cũng may cắt thịt để làm đẹp chứ không phải để chết.
Ca sĩ Nini Khanh.
Và thay đổi lớn đó là kể từ bây giờ, tôi bắt đầu nhìn hắn bằng hình ảnh mới, đó là gì thì chỉ có tôi mới hiểu được. Chắc chắn sẽ không còn là ca sĩ mà tôi từng yêu mến. Đó là lý do cho sự im lặng của tôi, không một tin nhắn, không trả thù, không một tiếng mày tao cho đến tận hôm nay.
Hy vọng tất cả những điều tôi đã nhịn nhục và chịu đựng như thế, đủ để cho hắn trả lại cho tôi hai tiếng XIN LỖI.
Hai từ "máu điên" thường dành cho những nghệ sĩ tài giỏi, thành công nhất định. Họ luôn tự biết cái "máu điên" của mình là gì. Là đam mê, là sáng tạo không ngừng, là sống và cống hiến hết mình cho nghệ thuật. Còn nếu ai dùng "máu điên" để cư xử thô bạo, vô văn hóa, ức hiếp, chà đạp người khác để đi lên, để chiến thắng thì chắc chắc phải gọi là "máu dơ". Mà nếu là máu dơ thì thế nào cũng sẽ bị ung thư... "Ung thư tâm hồn", một loại bệnh đang phát triển và lây lan, nhưng nếu nhận ra thì sẽ chữa trị được.
Có vậy, những người làm nghệ thuật, nhất là thế hệ trẻ sau này sẽ luôn tự tin và không bao giờ đi sai hướng. Họ sẽ luôn được trân trọng, khích lệ chứ không sợ bị người đời luôn gọi là xướng ca vô loài”.
Trả lời phóng viên về entry kể tội của Nini Khanh, ca sĩ Phương Thanh cho hay, vụ ẩu đả này đã xảy ra cách đây 10 năm, đã quá cũ và khi ấy giới nghệ sĩ ai cũng biết rõ sự tình như thế nào. Theo đó, việc Nini Khanh kể lại hay vạch tội Phương Thanh, giờ đây với cô Chanh cũng không quan trọng, và không nằm trong danh mục cần quan tâm nữa.
XZone