Chào nghệ sĩ Ngọc Trinh, đã lâu rồi chị mới tái xuất sân khấu kịch cùng Hòa Hiệp, cảm xúc của chị thế nào?
Đã 15 năm sau bộ phim "Mùi Ngò Gai". Tôi nhớ hồi xưa tôi làm sân khấu Thế giới trẻ, còn Hiệp làm ở sân khấu của chị Hồng Vân nên không làm việc chung. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn nhắn tin với nhau, rủ nhau đi ăn. Trong lúc dịch bệnh, hai chị em cũng hay hỏi thăm nhau vì Hiệp biết tôi ở một mình do nhà tôi đi nước ngoài hết rồi. Thời gian đó rất rảnh nên hai chị em nói chuyện với nhau rất nhiều, cả hai cũng cảm thấy tiếc vì không biết đến bao giờ cả hai mới có dịp đứng trên sân khấu. May mắn cầu gì được nấy, lúc đó tôi đọc được kịch bản "Mưa bóng mây" nên đã nhớ ngay đến Hoà Hiệp. Sau đó, tôi rủ Hiệp làm để có dịp hai chị em ôn lại cảm xúc ngày xưa. Rõ ràng khi hai chị em làm việc cùng nhau, Hoà Hiệp vẫn như ngày nào, rất dễ thương và làm việc rất hết mình.
Vì kịch bản chỉ có 2 người nên tôi "bắt cóc" Hoà Hiệp qua nhà tôi, dụ Hiệp bằng đồ ăn vì em ấy thích ăn vặt, lâu lâu bày trò này trò nọ… Sau mỗi khi tập diễn, hai chị em dắt nhau uống cà phê, nói chuyện đời, chuyện nghề để ôn lại kỷ niệm "Mùi Ngò Gai" và tạo nên sự thân thiết. Tất nhiên, chúng tôi đã thân rồi nhưng tôi nghĩ trong lúc tập, hai diễn viên có sự gắn kết với nhau, vào nhân vật cũng mềm mại và tự nhiên hơn. Chính vì vậy không ai nói ai, hai chị em lúc nào cũng chăm lo cho nhau. Không chỉ trên sân khấu, trong lúc tập cũng vậy. Sau lúc tập chúng tôi sẽ ngồi lại với nhau xem có chỗ nào dư không, hy chỗ nào hơi quá sẽ cắt bớt. Nói chung hơn 1 tháng rưỡi tập, chúng tôi tập mỗi ngày từng câu thoại, từng hành động. Tôi rất mừng vì sự cố gắng tập luyện của hai chị em cũng có kết quả như chúng tôi mong muốn. Tôi rất cảm động về điều đó.
Năm 2020 và 2021 là hai năm đầy biến động, đặc biệt là với sân khấu kịch, tình trạng diễn viên không được diễn. Với lần quay trở lại này, chị có cảm thấy đặc biệt không?
Tôi là diễn viên sân khấu nên dù có làm gì, khi được đứng trên sân khấu chính là sự thăng hoa, hạnh phúc nhất tôi có được. Nếu được quay lại trên sân khấu, đó là sự ưu tiên hàng đầu của tôi, tôi nghĩ Hoà Hiệp cũng vậy. Năm 2021 đúng là một năm khủng khiếp của các ngành nghề. Nhà tôi cũng có người mất vì trận dịch vừa rồi. Tất nhiên, mình có đau buồn nhưng cứ đau buồn hoài, mình sẽ bị tiêu cực, yếu đuối. Tôi nghĩ mình phải lạc quan, tin tưởng, phấn đấu chứ không thể gặm nhấm nỗi buồn hoài được. Khi đến với liên hoan sân khấu, tôi nghĩ mình rất may mắn, làm cho đời sống tinh thần của nghệ sĩ nói riêng được phấn chấn hơn. Thật sự một người nghệ sĩ được cho tiền không vui bằng người nghệ sĩ được cho vai hay. Đọc được kịch bản thấy vai hay tôi cảm thấy có lửa lắm. Tôi thấy có duyên may mắn và được tổ đãi khi tìm được kịch bản hay như "Mưa bóng mây", một kịch bản đầy đủ hỷ nộ ái ố, tràn trề đất diễn cho hai vai này. Chúng tôi đã đọc, thấm và quyết định làm cho bằng được.
Câu chuyện người thân mất vì covid của chị thế nào?
Hồi nhỏ tôi ở bên ngoài nhiều, khi đó dượng tôi - chồng của dì tôi - ẵm bồng từ khi khi tôi còn bé, gọi là dượng chứ thật ra dượng như cha vậy. Trận dịch vừa rồi dượng không qua khỏi. Chưa bao giờ tôi gọi là dượng, tôi gọi là tía nên khi tía đi, tôi không tưởng tượng nổi. Tía không mắc bệnh nền gì cả nên khi đi, cả nhà rất sốc, rất buồn. Lúc đó không được đi tới lui, không được thắp nhang… Sau đó, tôi cũng biết mình phải vượt qua nỗi đau, rồi tiếp tục làm việc và cống hiến, vượt qua nỗi đau bằng khả năng của mình, làm cái gì cũng được, miễn sao mình có đời sống tinh thần tốt. Chính vì vậy, tôi lao vào làm việc.
Cuộc sống của chị giữa mùa dịch khi phải ở nhà một mình ra sao?
Sợ lắm. Tôi ở một mình trong một căn chung cư, không được đi đâu. Lúc đó, cũng cảm ơn bạn Ngọc Hùng, một người đồng nghiệp, người em của tôi. Bạn ấy khi đó đi làm tình nguyện viên bán ở siêu thị. Tôi thiếu gì Hùng cũng mua dùm vì nhà chúng tôi gần nhau. Bữa nào Hùng không đi siêu thị, bữa đó tôi không có gì ăn. Thật sự rất sợ và căng thẳng vì người nhà mất, không đi đến được, ăn uống hầu như cũng mì gói suốt. Bữa nào đợi Ngọc Hùng đi làm tình nguyện viên bán siêu thị rồi mới nhờ mua đồ nấu ăn được. Có đôi khi bạn ấy mua thịt hư hay rau dập tôi cũng không dám nói gì vì khi đó siêu thị còn gì lấy nấy, không trách được. Những buổi như vậy tôi lặt lại, chỗ nào hư cắt bỏ đi, chỗ nào ăn được thì ăn. Nghĩ lại những ngày tháng đó thật kinh khủng.
Nghĩ lại lúc đó có khi nào chị thấy giật mình không?
Có chứ. Tôi giật mình và rất sợ vì mình ở một mình, không biết có bị gì không. Rồi lỡ bị gì ai lo cho mình, lỡ bị đi rồi đi luôn người nhà làm sao biết. Lúc đó tôi căng thẳng lắm. Tôi cũng thuộc tuýp người lì lợm, giấu cảm xúc, trong lòng sợ như vậy nhưng không dám nói ra, cứ cười nói bình thường. Má tôi ở nước ngoài, nếu cứ căng thẳng, khóc lóc chẳng khác nào làm má khổ hơn nên tôi cứ bình tĩnh, thật ra trong lòng lại rất sợ. Bây giờ tôi mới dám nói ra, còn lúc trước tôi chỉ im lặng thôi. May mắn lúc đó tôi và Hiệp nhắn tin nói chuyện với nhau rất nhiều, hỏi thăm, quan tâm đến nhau. Lúc đó chúng tôi nói không biết đến dịp nào hai chị em mới được diễn chung sân khấu, tự nhiên duyên đến nên đẩy luôn.
Rất nhiều người chia sẻ sự cô đơn trong mùa dịch, chị lại sống một mình, điều đó có làm chị nghẹn ngào hơn không?
Tôi sợ lắm nhưng tôi không khóc, tôi không thích khóc. Tôi thấy mình khóc, mình sẽ bị yếu đi và như vậy mình sẽ làm gánh nặng cho người thân của mình. Lúc đó người thân cũng không lo được cho mình vì hạn chế đi lại, cũng không ai có lỗi với ai cả. Chính vì hiểu như vậy nên tôi phải vượt qua. Tất nhiên tôi có sợ, tôi là phụ nữ lại ở một mình, sợ trước tiên chưa biết cso bị nhiễm bệnh không nhưng sợ chết đói. Thật sự mì gói, trứng cứ làm suốt.
Trước giờ chị không phải là người phụ nữ biết nội trợ đúng không?
Tôi nấu rất được, tôi biết nấu ăn. Những món bình thường tôi vẫn nấu được, chỉ không nấu được những món trong nhà hàng. Cơm gia đình tôi vẫn làm được nhưng phải có người ăn tôi mới nấu, không ai ăn tôi cũng làm biếng tự nấu tự ăn. Tôi đi làm suốt nên thích ra ngoài ăn gì đó, tôi nghĩ mình đã đi làm cực rồi nên cứ ra ngoài ăn món mình thích, như vậy phù hợp hơn. Còn nếu tôi nấu xong không ai ăn, tôi nấu xong cũng mệt quá không ăn nữa lại phí.
Điều đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều, sau mùa dịch cũng có rất nhiều bài học về sức khỏe, người thân, tài chính… Chị thấy bài học nào đắt giá nhất?
Bài học nói chung về sức khỏe, không phải chỉ mùa dịch tôi mới rút ra được bài học, tôi đã có bài học từ khi đóng "Mùi Ngò Gai". Nếu lúc đó tôi ý thức việc ăn uống đàng hoàng, chăm sóc bữa ăn mình, tôi đã quay phim trọn vẹn. Tôi nhớ lúc đó tôi đóng vai chính, ngày nào cũng quay, quay với đạo diễn người nước ngoài cũng rất khó, ngày nào họ cũng bắt quay liên tục, rất cực. Làm việc nhiều, ăn lại không ăn vì tôi cứ sợ mập, sợ tùm lum. Sau đó tôi xem nhẹ bữa ăn, cuối cùng quay đến hơn 50 tập tôi bị xuất huyết bao tử và bác sĩ phải nói tôi ngừng lại, vào bệnh viện chữa bệnh. Lúc đó tôi nằm viện 3 tháng nên không đóng nữa.
Sau bộ phim đó, tôi biết giá trị của sức khỏe thế nào, không được chủ quan. Lúc đó tôi cứ nghĩ mình còn trẻ, còn khoẻ nhưng thật sự không khoẻ như mình nghĩ. Cho đến năm rồi có bệnh dịch, rõ ràng quá kinh khủng. Tôi nghĩ có sức khoẻ mình mới làm được những điều mình muốn và có sức khoẻ mới kiếm tiền được. Bản thân tôi cũng không có nhu cầu xài tiền nhiều, tôi biết đủ, tôi ăn uống cũng cùng bình thường, ăn mặc bình thường, không có túi xách mắc tiền, không có nhu cầu nhiều cho bản thân nhưng giá trị bữa ăn vẫn phải biết chăm. Bây giờ tôi lớn rồi, không còn nhỏ nữa, nếu không chăm lúc đó bị gì không ai lo. Càng ngày tôi càng cảm thấy làm gì làm, ít nhiều gì cũng được nhưng phải chăm lo bữa ăn theo khả năng của mình.
Tình cảm của chị có gì mới mẻ không?
Tôi và anh chia tay lâu rồi. Tôi nghĩ tình cảm phải có duyên. Tôi không phản đối chuyện tình yêu, nhưng tôi nghĩ mọi thứ là duyên. Tình yêu rất đẹp, ở tuổi nào cũng cần có tình yêu để mọi người tin vào bản thân và thấy cuộc sống có những giá trị. Đối với tôi, tôi nghĩ tình cảm làm duyên và tôi tin vào cái duyên, đúng người sẽ gặp, đúng thời điểm sẽ gặp. Bây giờ tôi có công việc, tôi làm việc với các đồng nghiệp, các em út. Hoà Hiệp cũng hay nói: "Chị Trinh ơi…", đạo diễn cũng: "Trinh ơi Trinh à…", tôi cũng đang dạy học cho trường Sân khấu điện ảnh và bên ngoài công ty tổ chức biểu diễn. Chắc luẩn quẩn như vậy cũng hết thời gian. Nói như vậy không có nghĩa là không cần tình yêu, nhưng phải tùy duyên.
Chị có ngại yêu người ít tuổi hơn mình không?
Chắc có lẽ là không, tôi cũng không biết (cười).
Năm 2021, ngoài dịch bệnh ra, nghệ sĩ cũng gặp rất nhiều thị phi. Bản thân chị không có ồn ào truyền thông nhiều, cũng không phát ngôn mạng xã hội nhiều. Khi thấy đồng nghiệp mình gặp quá nhiều thị phi trong 1 năm như vậy, cảm xúc của chị thế nào?
Đã gọi là đồng nghiệp với nhau phải có tình thương nhau, trước tiên là vậy. Tôi thuộc tuýp người khá kín, chỉ đi làm rồi đi về nên không biết nhiều. Tôi quan niệm cái gì mình biết hãy nói, cái gì không biết không nên đoán, nhiều khi mình đoán tầm bậy lại không hay. Càng lớn mình càng kiệm lời. Tất nhiên con người đều phải có cảm xúc với nhau, nếu có chuyện gì đó, mình vẫn có sự bâng khuâng, lo lắng cho nhau, đó là bình thường.
Chị có quan tâm về vấn đề xã hội không như việc bé 8 tuổi vừa rồi?
Tôi có biết, tôi cũng buồn vì tôi cũng là phụ nữ, đặc biệt tôi chưa có con nên tôi rất cưng em bé. Thấy bé gái nhỏ nhỏ mặc áo đầm, cột tóc, đi lại tôi cảm thấy đáng yêu. Với em bé đó, tôi thấy quá nhỏ. Mỗi lần tôi đọc những tin như vậy tôi thấy rất chua xót, cứ hay tự hỏi tại sao.
Ở sân khấu kịch, vấn đề bạo hành vẫn chưa có những vở diễn hay, hoặc có ấp ủ đề tài đó không?
Nhiều khi mình chọn kịch bản không phải do chủ quan, tất cả đều do duyên. Tôi được các anh chị gửi đề tài, chỉ khi thấy đề tài tâm đắc, lúc đó tôi sẽ nảy ngay ý tưởng dàn dựng. Tôi là một đạo diễn, là một diễn viên nhưng tôi không có kỹ năng viết nên cũng mong những anh chị tác giả sẽ nhìn vào thực tế đau lòng để có những tác phẩm cho nghệ sĩ được góp vào thành tác phẩm hoàn chỉnh và khán giả thấy cuộc sống cần những tình thương như nhau. Xin hãy ngưng bạo hành vì việc đó không hay ho gì!
Chị và Hoà Hiệp là người đầu tiên trong đợt diễn này. Tuy nhiên sau dịch kinh tế mọi người khó khăn hơn, kịch lại thu vé, chị có cảm thấy liều lĩnh không?
Chắc vì hai chị em tôi đều là nghệ sĩ, sống bằng trái tim nhiều hơn cái đầu nên cái gì mình thích sẽ làm. Nhiều khi bất chấp rủi ro. Nói như vậy không có nghĩa là mình không sợ nhưng vở diễn này chúng tôi làm nhân dịp 3 năm liên hoan sân khấu, tôi muốn giới thiệu tác phẩm cho bạn bè đồng nghiệp. Rất tiếc vì dịch, nếu không chúng tôi đã được giới thiệu cho khắp đất nước. Thêm nữa, chúng tôi cũng có ước muốn từng bước tổ chức bán vé, không cần sân khấu lớn, quy mô nhỏ tầm 100 khán giả cũng được. Chúng tôi muốn PR hết khả năng của mình để mở màn và xuất diễn đầy khán giả, như vậy là rất hạnh phúc rồi.
Chị có kế hoạch gì cho năm mới chưa?
Vừa rồi ekip "Mưa bóng mây" có rủ nhau đi Đà Nẵng hoặc Hà Nội chơi. Nếu đủ duyên cũng hy vọng khi có vé máy bay đi nước ngoài, chúng tôi sẽ vừa đi chơi, vừ đi làm. Thỉnh thoảng tôi hay có những chuyến đi diễn ở nước ngoài, mấy chị em sẽ kết hợp đi diễn và đi chơi. Tất nhiên bây giờ vẫn chưa đi được vì không ai bán vé để đi cả. Nếu bình thường trở lại, tôi rất muốn đi Đà Nẵng dù tôi không có người thân, bạn bè ở đó. Mỗi lần đi Đà Nẵng tôi thấy rất gần gũi, ở đó cũng có chùa ngoài biển, đi ra đó tôi thấy rất tịnh tâm, có lần tôi ở chìa cả buổi chiều, tôi thích như vậy.
Cảm ơn Ngọc Trinh về buổi trò chuyện này!
Bảo Quỳnh (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)