Em biết, lúc này dù em có nói gì đi nữa thì chị cũng sẽ không thèm nghe. Em có giải thích như thế nào đi nữa, thì đối với chị em cũng chỉ là một con đàn bà không ra gì, là kẻ thứ 3 phá vỡ hạnh phúc gia đình của chị, cướp đi người chồng của chị, và cướp đi người cha của các con chị.
Vì thế, em viết những dòng này, nhờ quý báo đăng hộ. Em hy vọng chị sẽ đọc được nó. Chị sẽ suy nghĩ lại tất cả, và tìm ra câu trả lời tại sao chồng chị lại bỏ chị để đến với em - dù rằng em chẳng có điểm gì để so sánh với chị.
Chị được ông trời ưu ái, nên sinh ra đã xinh đẹp, gia đình lại khá giả. Lần đầu tiên em gặp chị, em đã cảm thấy thèm khát được như chị, và ghen tức với tất cả những gì chị đang có. Nhưng đâu phải muốn là được, nên em cầu mong ông trời sẽ không cho em gặp lại chị, để em khỏi phải tủi thân về sự kém may mắn của mình. Em không xinh đẹp, lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó.
Nhưng thật trớ trêu, số phận đã sắp đặt em không chỉ gặp lại chị vài lần, mà phải sống cùng chị trong một căn phòng Ký túc xá, và hằng ngày phải đối mặt với chị.
Càng sống cùng chị, em càng cảm thấy mình thua kém chị nhiều quá. Chị xinh đẹp, dịu dàng, lại sinh ra trong một gia đình có điều kiện, biết cách ăn mặc, nên được nhiều người để ý, yêu thương.
Càng sống cùng chị, em càng cảm thấy mình thua kém chị nhiều quá.
(ảnh minh họa)
Bạn của chị nhiều, những người bạn mới tìm đến làm quen với chị cũng nhiều, những ngày lễ, lúc nào chị cũng là người nhận được nhiều hoa và quà nhất.
Có những gói quà, chị chẳng thèm mở ra xem là ai mà đưa luôn cho em và bảo: “Mày xem cái gì, lấy mà dùng”. Có lẽ chị thương hại em, chưa bao giờ được ai tặng quà, cũng chẳng bao giờ được ai để ý, yêu thương.
Không có người yêu, cũng chẳng biết chơi đâu, nên em hay ở nhà. Một số người bạn chị, lần nào đến phòng cũng gặp em, nên thường nhờ em làm “chân gỗ” để cưa cẩm chị.
Em chẳng ưa gì họ, cũng chẳng ưa gì chị, nhưng cũng nhận lời giúp đỡ cho một người thường hay qua lại phòng để cưa cẩm chị. Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai, và cũng rất si tình. Những ngày ấy, chị có nhiều vệ tinh vây quanh, nên chẳng bao giờ để ý đến anh ấy. Mỗi lần như thế, anh lại tìm đến em xin một lời khuyên, tư vấn.
Rồi dần dần chị cũng nhận ra tình cảm thực của anh, và hai người cũng yêu nhau. Nhưng mỗi khi có chuyện gì, anh lại tìm đến em để hỏi ý kiến, và chỉ anh nên làm như thế nào.
Chị cũng thế, mỗi khi hai người có chuyện, lại tìm đến em. Ngay cả khi hai người đã thành vợ thành chồng, rồi có con nhưng cả hai vẫn cũng thường xuyên tìm đến em để tâm sự về chuyện gia đình. Qua câu chuyện của anh, chị, em cảm nhận được hạnh phúc gia đình của hai người đang đổ vỡ.
Tất cả cũng bởi vì hai người khác nhau nhiều quá. Chị sinh ra trong một gia đình khá giả, không chịu vất vả bao giờ. Ngược lại, anh lại sinh ra trong một gia đình làm nông nghiệp, bố mẹ không giàu có, nên cưới xong 2 người phải thuê nhà để sống. Con cái, công việc, lại áp lực đồng tiến khiến chị mệt mỏi và thương hay so sánh anh với những người đàn ông khác. Chị bảo anh hèn, anh kém cỏi, biết thế ngày xưa chị không lấy anh làm chồng. Chị bảo chị ân hận khi lấy anh,…
Những câu nói của chị như nhát dao cứa vào trái tim anh. Nhiều lần, do tự ái đàn ông, anh tìm đến với em để kể về cuộc sống gia đình của mình. Những lúc ấy anh đã khóc,…
Em không biết đã bao giờ anh khóc trước mặt chị chưa, và đã có bao nhiêu người đàn ông khóc trước mặt chị. Còn em, đó là người đàn ông đầu tiên khóc trước mặt em, và có lẽ anh cũng là người đàn ông cuối cùng khóc trước mặt em.
Anh nức nở và nấc lên như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn oan. Anh bảo, anh ân hận khi đã lấy chị làm vợ, vì chị không bao giờ yêu anh. Em đã không tin vào điều này, cho đến một ngày anh mang theo quần áo đến ở nhà em. Anh bảo, những lúc như thế này chỉ có em làm cho trái tim anh ấy cảm thấy bình yên trở lại.
Em hiểu ra rằng, tình yêu giữa anh, chị đã không còn. Vì thế em đã đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình. Chỉ đơn giản vậy thôi, chứ em hoàn toàn không có ý định tranh vợ, cướp chồng với chị như điều chị nói.
Mà chỉ đơn giản, chúng em đến với nhau bằng tình yêu, em sẵn sàng để anh ấy về với chị nếu như hai người còn yêu nhau. Còn nếu không, chị đừng đang tâm chia rẽ tình yêu của chúng em. Vì dù sao thì hai người đã không còn thuộc về nhau nữa.
Eva