Em năm nay mới 20 tuổi và em đang yêu đơn phương một người con trai. Anh lớn hơn em 3 tuổi. Hai đứa em quen nhau tình cờ qua facebook, nơi mà hai đứa bắt đầu làm bạn, trò chuyện rồi anh ấy rủ em đi ăn trưa. Lúc đầu khi mới quen, em thấy anh ta không đẹp trai, không có gì quá nổi bật để em thích. Nhưng khi bắt đầu nhắn tin qua lại, em thấy rất mến anh. Lúc đó cô bạn thân có nói với em rằng, em hãy tiến tới vì em và anh ấy nói chuyện cũng rất hợp nhau. Sau đó em không do dự và hỏi anh có thích em không, sao lại tốt với em như thế, hay nhắn tin với em mỗi ngày. Anh ấy nói có thích nhưng mới chỉ dừng ở mức là bạn bởi em nhiệt tình, tốt bụng đối với anh ấy. Em thấy rất là buồn khi nghe câu nói đó. Em đã trót lòng thích anh mất rồi.
Nhưng em không lấy làm ngại và tiếp tục làm bạn của anh. Tụi em rất hay đi chơi cùng nhau.
Cho đến mãi một ngày, hôm đó anh ấy dẫn em đến công viên ngắm đèn ban đêm. Hôm đó rất lạnh, cả hai đứa đứng cạnh nhau run rẩy nhưng không dám làm gì.
Rồi em chỉ mỉm cười và theo anh về nhà xem phim. Hai đứa ngồi cạnh nhau, nhưng cũng không dám ôm lấy nhau như những cặp tình nhân khác, dù cho lòng rất muốn. Khi xem phim xong, em nói đã khuya và đến lúc em nên đi về nhà. Anh ấy níu em lại và hôn em, lúc nó em rất bối rối và rất đột ngột, vì nụ hôn đó đối với em là một nụ hôn ngọt ngào nhất trong đời, dù đó không phải là nụ hôn đầu tiên.
Nhưng được một người mà em yêu thương nhất ban cho, thì cái cảm giác đó rất hạnh phúc. Sau đó thì hai đứa em qua lại với nhau nhiều hơn và sâu đậm hơn. Em hay mời anh đến nhà, chúng em trò chuyện với nhau về chuyện hồi nhỏ trước đây của cả hai.
Dù có rất nhiều kỷ niệm mặn nồng nhưng anh ấy chẳng yêu em (Ảnh minh họa)
Có một điều nữa, trong khi hôn em, anh ấy có bóp ngực, rồi cắn đầu ngực, em rất lo là lúc đó, em để nguyên không cự nự gì. Không rõ anh có cho em là dễ dãi không? Chuyện đó cũng qua nhanh, không làm em suy nghĩ thêm nhiều sau hôm đó.
Rồi anh ấy nhắc đến cuộc tình đầu tiên về một người, em rất cảm động với cuộc tình đó và ước giá như mình là người đó. Và dần dần em biết thông tin về người yêu cũ của anh, em đã hâm mộ và kết bạn. Khi anh ấy biết được thì rất tức giận và hỏi tại sao, trong lúc đó em rất bối rối và đã không thật thà nói với anh là mục đích của em là gì. Không phải là em chọc tức cô bạn gái cũ, mà tại vì tính tò mò của em và muốn biết chị ấy thế nào mà anh vẫn còn yêu sâu đậm như thế. Rồi một hôm, em với cô bạn gái cũ của anh cãi nhau vì một vấn đề rất nhỏ, anh biết chuyện và mắng em, “Em chẳng là gì cả mà tại sao soi mói chuyện đời tư của anh”.
Em rất tức giận, nếu đã là người tình xưa của nhau, anh ấy nói không yêu cô đó nữa, sao vẫn mắng em mà chuyện này có gì đâu. Rồi em im lặng để anh ấy trách móc mà không nói một lời ngoài việc xin lỗi. Hai đứa ngồi dịu lại nói chuyện với nhau, em hỏi anh thêm một lần nữa là có thích em không. Anh ấy trả lời cũng thích, nhưng không có cái cảm giác như thích em kiểu bạn gái. Sau khi em nghe câu đó, em đã khóc òa trước mặt anh ấy. Rồi vài ngày trôi qua, em không nói không hỏi gì cả, anh ấy hỏi em có muốn đi ăn trưa hay không? Em đồng ý. Hôm đó, anh nắm tay nói với em hãy làm bạn gái của anh. Em nói với anh ấy, nếu như thật lòng thì em đồng ý, nhưng nếu vì sự thương hại và lòng tốt bụng của em đối với anh thì em sẽ không đồng ý.
Anh ấy nói là thật lòng, nhưng trong thời gian làm bạn gái, anh không cho em công khai với ai hết, anh nói nếu ai biết thì biết. Làm em rất bực, nếu như quen nhau thì đâu cần phải sợ ai mà không dám nói. Rồi một lần nữa vì chữ "tình" mà em nhịn anh ấy. Sau khi yêu nhau được 2 tuần, vì một chuyện nhỏ nhặt mà anh nói với em tốt hơn hết thì hai đứa nên làm bạn tốt hơn. Em đồng ý, vì em cũng không muốn rằng buộc anh. Nhưng hai đứa em vẫn gặp nhau và trong một lần đã quá gần gũinhau đã tiến tới chuyện ngoài ý muốn. Sau đó chuyện đến với nhau xảy ra càng ngày càng nhiều hơn. Nhiều khi em nghĩ anh ấy đến với em chỉ về chuyện thể xác. Nhưng em chẳng ngại, vì yêu một người dù có chuyện gì xảy ra em cũng không hối hận. Trải qua gần 5 tháng, anh ấy muốn chia tay em.
Em không có đủ dũng cảm để rời xa anh ấy (Ảnh minh họa)
Em nghĩ trong lòng, không lẽ anh đã đạt được những gì anh muốn và đã chán em nên mới lấy mọi lý do để nói với em là không nên tiếp tục nữa. Anh ấy rất biết yếu điểm của em, hay đem những việc sai trái của em để bắt bẻ mọi điều. Rồi em xin lỗi anh…
Đã qua 1 năm dài, dù có bao nhiêu lần em khóc vì những lời nói tổn thương anh dành cho em, em đều bỏ qua hết. Nhưng ngược lại, anh ấy giận em hay có chuyện không vui thì đem nhưng điểm yếu ớt của em để mà trách móc. Nhiều khi em suy nghĩ, em không biết đã yêu anh ta vì điều gì ngoài việc làm cho em có một cảm giác an toàn và hạnh phúc. Anh ấy hay nói về những cô gái mà anh ấy để mắt đến.
Đối với một người phụ nữ khi đã có quan hệ rất thân thiết, sâu đậm với một người đàn ông, nghe câu nói đó tất nhiên em rất ghen và rất giận. Nhưng em lại để nó sang một bên và không nói một lời mà chỉ hỏi anh ấy có tỏ tình với người ta chưa, anh nói rằng có mến cô ấy. Tuy em rất thất vọng nhưng em đã cố gắng thay đổi mình và làm sao để anh ấy thích. Nhưng rốt cuộc kẻ tổn thương nhiều nhất cũng là em, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng sâu. Cho đến một hôm, anh ấy không nhắn tin cho em nữa và em cuống cuồng nhắn tin cho anh. Bỗng dưng em thấy sao mình hèn hạ thế này.
Người ta chỉ coi mình như một đồ chơi, không tin tưởng cũng chẳng yêu, nếu anh hứng thú thì đến, không thì lãng quên ngay người con gái này.
Dù cho em nói đến bao nhiêu lời, anh cũng chẳng quan tâm em. Anh cứ lấy lý do em trẻ con, nhưng em biết anh chán em rồi.
Trước mặt anh, em có thể cười nói vui vẻ nhưng những nụ cười đó là một dòng nước mắt trong em tuôn rơi. Em biết trong tình yêu, không ai có thể miễn cưỡng nhau được. Tuy em có những lỗi sai và gây ấn tượng xấu đến anh, làm cho hình tượng anh nhìn em là một người khác. Nhưng em đã hết lòng thay đổi và sửa lỗi, nhưng làm thế nào anh ấy cũng chẳng quan tâm đến em nữa. Em cố quên đi, dù gặp nhau cũng không nói lời nào. Em rất đau khổ, em thật không biết phải làm sao để anh ấy quay lại bên em.
Chị ơi, em phải làm sao đây? Em bây giờ rất ân hận những gì em làm khiến anh ấy giận em, đánh giá sai đến em. Em rất buồn và không biết phải làm thế nào nữa. Em chỉ có một mình, không có người thân bên cạnh. Em thường hay cố gắng không suy nghĩ đến chuyện này, nhưng em càng cố gắng thì em lại suy nghĩ đến nó. Đối với anh ấy, chuyện này thì dễ dàng nhớ, dễ dàng quên nhưng đối với em là một chuyện chẳng thể nào quên.
Xin chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị!
Trả lời:
Chào em gái!
Cảm ơn em đã mạnh dạn gửi thắc mắc về cho chuyên mục. Chị thấy em là một cô gái hồn nhiên trong sáng và có ý định nghiêm túc trong tình yêu. Em luôn muốn được bạn trai trân trọng và cư xử đúng mực, em dành những tình cảm thật lòng và chân thành với người yêu và cũng muốn được người yêu đối xử như thế.
Hãy giữ mình và thận trọng khi yêu (Ảnh minh họa)
Quả thật em là một cô gái khá trẻ, em chưa trải qua mối tình nào, vì thế, khi bước chân vào ngưỡng cửa tình yêu em luôn lo lắng băn khoăn làm sao để có được một mối tình đẹp, để tìm được người yêu mình thật lòng, giữ được người ấy mà không bị mang tiếng là dễ dãi, dễ tán. Đây là thắc mắc hoàn toàn bình thường của bất kì bạn gái nào và nó chứng tỏ em là một cô gái khá cẩn thận, trong sáng, biết suy nghĩ thấu đáo về mọi mặt của vấn đề.
Khi yêu, sự quan tâm trở thành mấu chốt để thúc đẩy tình cảm nhưng theo như em kể, anh ấy đâu có quan tâm em. Có khóc, có đau cũng vô ích, vì thật sự chẳng thể nào níu kéo được. Việc duy nhất em có thể làm và cần làm lúc này là cố quên anh ta để gượng dậy đi tiếp. Em nên chú tâm vào học hành, giúp mình bận rộn hơn để quên anh ta đi. Hãy kết nối lại với bạn bè, tìm những niềm vui mới. Rồi thời gian sẽ giúp em vượt qua nỗi đau.
Em cũng đừng quên nghiêm túc rút cho mình một bài học “xương máu” từ mất mát vừa rồi. Vì sao anh ta lập lờ tình cảm với em? Anh ta bạc tình là một lẽ, còn em, em có lỗi gì không? Thẳng thắn mà nói thì em đã có lối sống quá dễ dãi. Tuy mới quen và yêu nhau em đã đồng ý cho bạn trai sờ vào ngực thì đó là một việc quá nhanh chóng và không nên cho lắm. Và rồi em cũng đặt tiền lệ cho anh ấy được xem thường em bằng việc “lên giường” quá dễ dàng.
Chưa cưới xin, chẳng phải là vợ chồng mà em vội sống chung trong nhà anh ta như vợ chồng là thế nào? Có lẽ em từng nghĩ gia đình anh ta chấp nhận như thế là thương yêu em, nhưng thật ra lối sống đó chỉ khiến họ xem thường em. Họ không thể không nghĩ: không cần cưới xin nó cũng bám theo con trai mình như thế thì cần gì phải cưới? Nó dễ dãi với con mình như vậy biết đâu cũng từng dễ dãi với người khác? Em đã không biết tự giữ gìn giá trị bản thân, tự tôn trọng mình mà sống quá buông thả thì làm sao người khác tôn trọng em, làm sao cha mẹ chồng tương lai có thể xem em là một nàng dâu đáng giá, phải cưới cho bằng được?
Theo thời gian, khi em quá dễ dãi; anh ta đã quá quen thuộc, nhàm chán là điều dễ hiểu.
Em muốn thay đổi bản thân để vui lòng bạn trai, chị nghĩ việc làm này không cần thiết. Bởi những lý do anh nói ra để muốn chia tay em chẳng qua vì anh ấy không có tình cảm với em, viện cớ này cớ nọ để em phải suy nghĩ mà thôi.
Chúc em sớm tìm được một nửa phù hợp của mình.
Eva