Nó ngồi đó, ngẩn ngơ suy nghĩ và bắt đầu hoang mang lo sợ, lo sợ cho cái tương lai phía trước đang chờ đón nó. Một câu hỏi vẫn luôn thường trực trong đầu nó là có nên nói cái sự thật đáng buồn đó cho người yêu sau này của mình – người mà nó sẽ lấy làm chồng - hay không? Câu hỏi đó đến giờ vẫn chưa có câu trả lời.
Ngày ấy, cái ngày mà nó lần đầu tiên bước chân vào nhà nghỉ cùng một người đàn ông, nó vẫn nhớ như in. Từng bước chân lên cầu thang run rẩy, tim đập mạch, đầu óc bấn loạn, và lúc ấy nó nghĩ đến mẹ. Nhưng vì tính hiếu thắng, vì muốn khẳng định bản lĩnh của mình, và vì thích “đùa với lửa”, nó vẫn bước từng bước chậm chạp phía sau người đàn ông kia. Và lần ấy nó đã thắng, mọi chuyện vẫn trong vòng kiểm soát, nó chiến thắng trong vênh váo và tự mãn…Rồi lần thứ hai vì một lí do nào đó nó cũng chẳng nhớ nữa, nó lại gật đầu vào nhà nghỉ (cái cụm từ mà trước đây nó cực kỳ dị ứng và khinh miệt). Trớ trêu thay lần này nó lại tiếp tục thắng, thắng chính bản thân mình và thắng cả người đàn ông từng trải kia. Ôi một cái bẫy thật ngọt ngào mà nó không hề biết trước.
Người đàn ông đi cùng nó hai lần vào nhà nghỉ ấy là một người đã có gia đình. Cái mà nó gọi là tình yêu thì thiên hạ vẫn quen gọi là quan hệ “bồ bịch”. Nhưng nó không thích gọi như thế. Hai lần vào nhà nghỉ mà chỉ dừng lại ở ôm ấp và trao nhau những nụ hôn ngọt ngào đã khiến nó tin tưởng người đàn ông kia gần như tuyệt đối, thậm chí còn có chút “xem thường” anh ta. Nó còn vênh váo nói với con bạn thân rằng, nếu nó không muốn thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Mà nó yêu người đàn ông trăng hoa kia thật, yêu trong sáng, yêu không tính toán, yêu ngây thơ, yêu mơ mộng. Con bạn thân bảo nó thật ngố, làm gì có thằng đàn ông có vợ nào tìm đến gái trẻ chỉ để cặp kè đi chơi, đi xem phim và vì những cái ôm hôn tình cảm. Và rằng sẽ có một ngày nó tự nguyện hiến dâng cho người đàn ông kia. Nhưng nó nào có tin.
Ảnh minh họa
Để rồi một ngày nó tự nguyện trao thân cho người đàn ông đã có vợ thật, đó là lần thứ 3, thứ 4, hay thứ 5 bước chân vào nhà nghỉ nó không nhớ nữa. Trước đây nó vẫn từng nghĩ rằng nếu để mất cái đó trước khi lấy chồng, có lẽ nó sẽ điên mất, thậm chí sẽ chết, thế mà không hiểu sao cái khoảnh khắc ấy nó lại bình thản đến lạ lùng! Cho đến tận bây giờ khi đã rời xa người đàn ông kia, người mãi mãi không thuộc về nó, nó mới thấm thía nỗi đau đến tận xương tủy. Nó "rùng mình" mỗi khi nghe bạn bè bàn tán chuyện đứa này đứa kia không còn trong trắng, hay cái A, cái B đã là phụ nữ từ lâu rồi. Những lúc ấy nó chỉ biết cười trừ, và tim lại đau nhói như có một mũi gai thật nhọn đâm vào.Sao nó quá khờ dại?
Đôi khi ngồi khóc cười một mình, bên tai nó cứ văng vẳng lời tuyên bố hùng hồn của một thằng bạn - kẻ thích yêu chơi bời và đã từng sống thử với một vài cô nàng - rằng "Nhất định tao phải lấy gái ngoan. Đàn ông ai cũng thế cả thôi, chẳng ai muốn vợ mình đã "qua tay" thằng khác. Nếu chót lấy phải đứa không còn trong trắng, tao sẽ dằn vặt nó suốt đời". Chao ôi, nó cảm nhận được sự chua xót đến tận đường gân thớ thịt. Nó không biện minh cho lỗi lầm cũng như sự khờ dại của mình, nhưng nó thấy cần có một sự công bằng ở đây chứ. Chẳng lẽ không có ai chấp nhận một người con gái như nó sao? (kể cả những người giống như thằng bạn thân của nó). Rồi nó lại tưởng tượng ra viễn cảnh cận kề ngày cưới, chồng tương lai dắt nó đến trước mặt bố mẹ nó mà nói rằng "Con gái ông bà không còn trinh trắng nữa, là đồ hư hỏng. Tôi trả cô ấy về cho ông bà". Chính xác đây là điều mà nó lo sợ nhất, hoang mang nhất. Làm sao mẹ nó có thể tin đứa con gái ngây ngô, tính cách trẻ con của bà lại từng là bồ nhí của một người đàn ông có vợ khi mà bản thân nó vẫn không ít lần giật mình mỗi khi đối diện với thực tại.
Những lúc vết thương bị đụng chạm, đau đớn, nó lại thấy hận người đàn ông kia ghê gớm, muốn đến trước mặt anh ta mà mắng chửi, mà xỉ vả như những gì nó đã làm trong mơ. Ấy vậy mà đã có lúc nó nghĩ sau này sẽ sinh con cho anh ta, cứ sống như thế mà không cần lấy chồng đấy! Những lúc ấy chắc hẳn nó đã quên mất sự tồn tại của bố mẹ rồi, nó cần một đám cưới đàng hoàng cơ mà.
Giờ nó không dám yêu, sợ yêu vì không biết phải đối diện như thế nào với người mình sẽ yêu. Nói sự thật hay nhất quyết chối phăng đi và giả vờ làm như vô tội? Có lẽ nói dối nó không thể làm được vì tính nó thật thà, thật như đếm. Còn nói thật thì chẳng khác nào dội cho người ta một gáo nước lạnh và có thể dằn vặt người ta cả đời. Dù gì thì bây giờ nó cũng không còn là "gái ngoan" nữa, nó đã bị gắn mác "gái hư" lên người rồi.
Ở tuổi 26, nó thấy cuộc sống bế tắc, vô định, không lối thoát. Một tương lai mù mịt ở phía trước. Nhưng hàng ngày nó vẫn phải gồng mình lên, kiêu ngạo và bất chấp. Nhất định sẽ có một người chấp nhận nó, nó quyết định sẽ "đùa với lửa" một lần nữa, sẽ nói sự thật...
Infonet