Tôi năm nay 32 tuổi, hiện đang là giáo viên tại một huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa. Đã có một chuyện xảy ra với tôi cách đây 3 năm nhưng đến bây giờ những hình ảnh ghê tởm ấy vẫn cứ ám ảnh, theo đuổi tôi như hình với bóng khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Chính vì lẽ đó nên tôi viết lên những tâm sự này để chia sẻ nỗi lòng của mình.
Ảnh minh họa
Tôi đã lập gia đình từ năm 29 tuổi. Suốt ba năm chung sống bên nhau, tôi vẫn không thể nào quên đi quá khứ “huy hoàng” của vợ mình. Tôi luôn cảm thấy xấu hổ, tủi nhục và đau đớn khi nghĩ về điều đó. Đấy là năm em 18 tuổi, cũng là năm hai chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Em không đẹp nổi bật nhưng em rất thông minh, nhanh nhẹn và tháo vát. Sau sáu năm yêu thương nhau, gia đình hai bên đều rất ủng hộ và hài lòng về hai đứa. Riêng em luôn được bố mẹ tôi dành cho những lời khen ngợi bởi sự đảm đang, cũng như cách đối nhân xử thế với mọi người.
Ngày tôi xin phép bố mẹ hai bên cho chúng tôi qua lại với nhau cũng là ngày chúng tôi đi quá giới hạn cho phép, và đó cũng chính là ngày đầu tiên trong đời, tôi được làm đàn ông. Tưởng chừng “lần đầu tiên” với một gã trai non nớt tình trường như tôi sẽ rất hạnh phúc, thăng hoa nhưng nào ngờ, lúc đó tôi cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở. Hôm đó tôi đã khóc và em cũng vậy. Tôi khóc vì tôi đã tin em là của riêng tôi, còn em khóc vì thấy tôi đau đớn quá. Sau màn "yêu đương" nồng cháy, em đã kể cho tôi nghe về quá khứ của mình. Năm 16 tuổi, em đã yêu và dâng hiến tất cả cho một chàng trai cùng xã. Đến khi gặp tôi thì em cũng đã yêu và qua tay với 4 người đàn ông khác. Hôm đó em khóc và hỏi tôi, “Anh có thể tha thứ cho em không?”. Tôi không nói được điều gì mà khóc lóc như một đứa trẻ. Tôi thấy thương cho chính bản thân mình và cũng thương em rất nhiều.
Một ngày, hai ngày rồi cả tháng trôi qua, nỗi đau, nỗi ám ảnh đó càng ngày càng chồng chất trong tôi… Và tôi chợt nhật ra một điều rằng, tôi đã quá yêu em! Tôi nhớ em rất nhiều và càng nhớ em bao nhiêu, tôi càng không thể nào quên nổi quá khứ nhơ nhớp đó. Không biết vì tình yêu hay chính vì sự thương hại mà tôi đã quyết định lấy em. Kể từ ngày em làm vợ tôi, tôi luôn quan tâm, chăm sóc và chung thủy với em và em cũng đối xử với tôi rất tốt. Có những lúc tôi hờ hững, không quan tâm em, em chỉ biết câm nín khóc, không bao giờ có một lời phàn nàn.
Thời gian cứ như thế trôi đi, cuộc sống vợ chồng chúng tôi thật ít nụ cười và hạnh phúc. Đến bây giờ thì chúng tôi đã có với nhau một bé trai thông minh, khỏe mạnh. Nhưng tận sâu thẳm trái tim mình, tôi biết mình không thể tha thứ cho những lỗi lầm đó của em và tôi cũng hiểu, em đang cố làm tất cả để trả nợ tấm ân tình đó cho tôi.
Dù mọi chuyện đã xảy ra cách đây 3 năm nhưng em đâu biết rằng, với tôi quá khứ không mấy tốt đẹp đó của em đã hằn sâu trong trái tim tôi, mãi không thể xóa nhòa. Tôi đang rất hoang mang và lo lắng cho tương lai của vợ chồng mình. Liệu rồi, sau ba năm gắn bó, tình cảm đã dường như đã nhạt nhòa thì liệu rồi sau này hai đứa có đủ niềm tin và tình yêu để cùng nhau đi đến cuối cuộc đời?
Afamily