Tôi vẫn cố chịu đựng, nhưng bây giờ, tôi đang muốn thoát khỏi mớ bòng bong đã theo đuổi tôi dai dẳng suốt thời gian qua…
Ngày tôi thông báo lấy chồng, bố mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Ông bà thở dài, bảo rằng “Sao lại đi lấy nó (tức chồng tôi bây giờ), một đứa vô học, vô nghề” (vì không thi qua nổi một trường lớp nào và không có công ăn việc làm). Tôi động viên bố mẹ “Thôi, lấy chồng cho xong, cứ ở mãi thế này (lúc đó tôi 29 tuổi) mọi người lại sốt ruột”. Nói thế nhưng tôi vẫn có một niềm tin và hi vọng rồi sau khi thành vợ chồng, anh sẽ dần kiếm được một công việc phù hợp, đi làm và đỡ đần vợ con.
Lấy nhau gần 1 năm thì tôi có bầu. Tôi không giữ được đứa bé vì bị sảy thai sau một vụ va chạm tông xe trên đường đi làm về. Tôi đau đớn, tuyệt vọng. Một thời gian tôi như mất phương hướng, dự định sẽ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhưng số tiền nằm viện gần tháng của tôi đã lên 20 triệu. Vì anh không đi làm, nên tôi đã phải lấy số tiền tiết kiệm ra trả viện phí. Bố mẹ chồng già yếu, lại không có lương hưu.
Sau sự cố, dù mệt mỏi và chán nản nhưng tôi vẫn cố gắng gượng dậy để đi làm trở lại. Nếu tôi cứ ở nhà thì sẽ không có tiền duy trì cuộc sống, nhất là những bữa ăn hàng ngày của chồng, của bố mẹ chồng và cô em chồng. Chồng tôi dù rất khỏe mạnh nhưng anh không chịu đi làm. Tôi động viên, nhờ bạn bè nói thêm nhưng anh vẫn thế, vẫn bình chân như vại. Không có việc làm đã đành, anh còn rất thô lỗ và bạo lực. Hễ mở mồm ra là nói tục, xưng mày với tao. Nếu tôi giằng co thêm một chút là dính cái tát vào mặt.
Tôi làm ở bộ phận kinh doanh, lương cũng khá nhưng chẳng để dành được đồng nào, tháng nào hết tháng đó. Nào là đưa tiền cho chồng mua thuốc lá, đưa tiền cho chồng đổ xăng, đưa tiền cho chồng mua quần áo… Còn bố mẹ chồng, tôi cũng phải bỏ tiền mua đồ ăn hàng ngày (chúng tôi sống chung nhà, ăn chung bữa tối), cả cô em chồng dù đã 20 tuổi nhưng mỗi tháng tôi vẫn phải cho tiền tiêu vặt.
Tháng nào tôi cũng đưa cho mẹ chồng một khoản tiền đi chợ. Tôi còn nhớ tháng nào mà chưa đưa thì bà mặt nặng mày nhẹ, rồi đông tây kích đểu, rồi mỉa mai từng câu nói của tôi. Tôi cứ tưởng bố mẹ chồng hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Chồng không đi làm, chỉ mình tôi chống đỡ trong cơn bão giá thì làm sao mà chịu đựng nổi. Không những là tiền ăn, các khoản chi tiêu lặt vặt khác như tiền điện, tiền ga, tiền net… tôi đều phải tự tay chi trả hết.
Có lần mẹ chồng tôi bảo “Nếu vợ chồng mày không đưa tiền đi chợ thì hãy dọn ra ngoài mà ở, đã ở trong nhà này rồi thì phải nuôi ‘vợ chồng tao’” (tức bố mẹ chồng). Tôi hiểu ý của bà, tim tôi chua xót, nghẹn đắng lại. Cả đêm tôi thao thức không ngủ được, tôi chẳng biết tâm sự cùng ai, tôi gọi điện về cho bố mẹ ở quê. Bố mẹ tôi đều khuyên nếu thấy không thể gánh vác được thì vợ chồng ly dị hoặc cả hai vợ chồng ra ngoài ở. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều về khả năng đó, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng và vun vén xây dựng hạnh phúc gia đình.
Bạn bè, hàng xóm đều băn khoăn hỏi tôi tại sao có nhan sắc, có công ăn việc làm lại lấy anh (chồng tôi) không nghề, không có trình độ văn hóa. Tôi cũng chẳng biết, tôi chỉ biết tại cái số nó thế dù trước đó tôi có không ít người yêu đương.
Tôi bức bí vô cùng, lúc nào trong tôi cũng phải tìm cách “kiếm tiền”, kiếm thật nhiều tiền. Thứ 7 hay chủ nhật, nếu có việc là tôi cũng lao ra khỏi nhà đi kiếm tiền. Đã thế, nhà chồng lại chẳng hiểu còn theo dõi và kiểm tra tôi. Mẹ chồng tra hỏi “Ngày nghỉ đi đâu” và Aai làm việc vào ngày này”. Còn chồng tôi cũng không kém phần gay gắt. Tôi chịu đựng. Không ai hiểu tôi thì tôi chẳng cần phải giải thích.
Tôi nhận thấy mình đang kiệt sức vì phải gồng mình mỗi ngày kiếm tiền để nuôi chồng, nuôi cả nhà chồng mà chẳng nhận được một lời động viên hay thương cảm. Tôi đang rất chán nản. Nhiều lúc tôi muốn ly dị và bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tôi lại thấy như thế có vẻ tôi là người phụ nữ vật chất quá. Hay là tôi cứ tiếp tục cố gắng động viên chồng để anh đi làm, đỡ đần tôi về kinh tế?
Afamily