Bìa cuốn tiểu thuyết Hiệp nữ Khuynh Thành của tác giả Đường Khả Điền
vừa được phát hành ở Việt Nam.
Diệp Khuynh Thành vốn là nữ sát thủ của thế kỷ 21 bị đầu thai vào gia đình nhà họ Diệp uy danh lừng lẫy. Thật không may, vừa mới chào đời, cô đã mang hình hài xấu xí và trên người bốc mùi hôi thối khiến ai cũng dè bỉu xa lánh. Duy chỉ có cha cô - Diệp Chấn Thiên hết mực yêu. Kẻ thù của nhà họ Diệp đã giết hại ông nội cô và toàn bộ mọi người trong gia tộc, cha cô và hai anh họ cô ở chiến trường nên thoát nạn, cùng tìm đến Lão tổ tông nhà họ Diệp để tu luyện kiếm pháp. Diệp Khuynh Thành tuy tuổi nhỏ nhưng do có năng lực thiên bẩm, và với sự giúp đỡ của Lam Tố - chàng trai thần bí vô cùng tài giỏi, đã vượt qua bao khó khăn hiểm nguy ở chốn đầy rẫy yêu ma quái thú Thực Nhân Cốc, Hồng Hoang, đã trở thành một Kiếm vương tài giỏi. Muốn trùng phùng, cô phải vượt thời gian, phải xuyên không lên tiên giới, lại phải một lần nữa trầy xước thân thể, hiểm nguy tính mạng lên thần giới thì mới được gặp lại người yêu dấu…
Khác với kiếm hiệp, soi số phận thấy số phận, kiếm tiên gợi nhớ về cái gì đó xa xôi, dáng dấp của thần thoại về tiên phật, ma quỷ. Hiệp nữ Khuynh Thành đang là sản phẩm giải trí mới lạ trong rừng sách đầy rẫy ngôn tình hiện nay, có lẽ ai đọc bộ Tiên kiếm này cũng thấy tự nhiên muốn thoát khỏi ràng buộc, thử một lần mặc hồn cho trí tưởng.
Nói qua về tiên kiếm. Thể loại này mang đậm tính phi thực, cốt truyện dễ hiểu, không cao sâu xa xôi, dễ đọc, chủ yếu cuốn hút người đọc vì đã đưa được bạn đọc đến một thế giới mới, một thế giới tưởng tượng vô cùng phong phú và hoàn toàn có thể nói là không giới hạn: yêu ma, thần thánh, bùa chú, phép thuật. Đặc sắc ở chỗ nó là sự kết hợp đầu tiên và hoàn hảo giữa những yếu tố hoang đường và kiếm hiệp.
Tình tiết phi thường
Mở đầu câu chuyện hứa hẹn đầy diễm lệ lại sự ra đời của một đứa trẻ, khổ nỗi lại xấu xí, đến nỗi mẹ nó cũng chẳng thấy có tình cảm, muốn vú em kết thúc ngay cuộc sống của nó cho đỡ khổ.
“Diệp Khuynh Thành mở to cặp mắt bé nhỏ non nớt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nó khóc váng lên.
Sao mình lại đen đủi thế này?
Ừ thì xuyên không chuyển thế, nhưng cớ gì lại bắt mình làm một đứa bé sơ sinh?”
“Nó rất buồn! Vừa xấu vừa hôi có thể chấp nhận, nhưng tại sao ngay cả mẹ đẻ ra nó lại cũng ghét bỏ nó đến thế?”
Đứa trẻ xuyên không, ngay từ chào đời đã biết suy nghĩ, lo lắng cho an nguy số phận? Tất nhiên, đó là điều phi thường.
Mỗi tình tiết, chi tiết trong tác phẩm đều phi thường: Ở triều đình Đại Cương, mỗi gia tộc đều có một vị chân tu, là người chuẩn bị thăng thiên lên được tiên giới, hay chi tiết nhân vật Lam Tố người luôn cứu mạng Khuynh Thành vì cô là người yêu kiếp trước được đầu thai của anh. Hay Diệp Chấn Thiên, cha đẻ của Khuynh Thành vật lộn để vượt kiếp; Hoặc, chốn nhân gian có một nơi Thực Nhân Cốc trong đó có các con vật đã tu luyện thành tinh, lại cũng có hồ U U có thể gột sạch mùi hôi trên cơ thể…
Tất nhiên người bay vạn dặm, kẻ chết sống lại, người - thú đánh nhau là chuyện thường tình… tất cả đều phi thường.
Nhân vật phi thực
Hồng Loan, con chim thần thú thành tinh trên thần giới, Đại Bàng Cánh Vàng độ kiếp thăng thiên, Tịch Vân hóa thân thung lũng Thực Nhân Cốc, rắn thành tinh Ba Đạt, Huyết Sâm gia gia - ông già hóa thân từ cây cổ thụ… Những nhân vật này, dẫu có giỏi tưởng tượng đến mấy cũng chẳng đứa trẻ nào tin là có thật.
Bối cảnh xuyên không
Đặc điểm dễ nhận biết tiểu thuyết kiếm tiên là bối cảnh xuyên không, phi không gian, phi thời gian, địa điểm phi thực. Hiệp nữ Khuynh Thành, thông qua ngòi bút điêu luyện của Đường Khả Điền, tác giả rất khéo léo dẫn dắt bạn đọc đến những chân trời kỳ diệu. Hồng Hoang, đường hầm không gian, Thực Nhân Cốc…, thế giới được mở rộng hơn con người di chuyển trong tam giới, hành hiệp cũng bao la rộng lớn hơn.
Bối cảnh trong Hiệp nữ Khuynh Thành là ba tầng thế giới, chốn nhân gian, chốn tiên giới, chốn thần giới. Mỗi chốn kiếm sĩ phân làm ba cấp, người phàm trần sau khi tu luyện kiếm pháp thật giỏi sẽ vượt được đến chốn tiên giới, kiếm tiên vượt qua ba cấp thì lên đến thần giới, thần giới cũng chia ra ba cấp và người cao nhất là bậc chí tôn…
Rốt cuộc, tiểu thuyết kiếm tiên có ý nghĩa gì? Hay chỉ đơn thuần giải trí?
Thoạt tưởng kiếm tiên là vô bổ, giải trí đơn thuần. Vấn đề ở chỗ bạn định tìm gì ở kiếm tiên?
Khuynh Thành trở nên hết mùi hôi, xinh đẹp, đánh đâu thắng đấy, thuần phục được nhiều yêu thú, có được người yêu hoàn mỹ, cứu được gia tộc, vinh danh thiên hạ, lại đi đâu cũng có các quý nhân phò giúp, nữ nhân vật này rõ ràng đã đưa ta đến một thế giới những điều kỳ diệu không tưởng nhưng không hề vô bổ. Mỗi người chúng ta chắc chắn đều có lúc bế tắc nào đó muốn mình được viên mãn như vậy. Như vậy, tiên kiếm đã thoát khỏi ràng buộc đời thường, là giây phút hiếm hoi giúp ta thoát khỏi hiện thực, cho phép mình bay bổng.
Thứ hai, truyện tiên kiếm rất gần gũi hòa nhập vào chính cảm xúc của con người. Khuynh Thành hành động bản năng, không cao xa, không buộc hành xử theo phép tắc, đạo lý cụ thể. Nhưng kết quả cuối cùng là vẫn khiến bạn đọc thỏa mãn, ấy là về lẽ công bằng, và sự công bằng này lại làm người ta bất ngờ.
Ba, tiên kiếm là giấc mơ hoàn thành. Đằng sau những vũ hóa thăng tiên, độ kiếp, phi thăng, luyện hư hợp đạo và những cảnh giới tuyệt đỉnh là ước mơ đạt tới sự hoàn hảo, vĩnh hằng của con người. Khuynh Thành phải phấn đấu liên tục, gặp vô số khó khăn trở ngại nhưng chỉ cần quyết tâm vượt qua, cô đã gặt hái được kết quả xứng đáng. Đó chính là triết lý sống hết mình.
Lại nữa, trong cuộc đời ai cũng có ước mơ nhưng không phải lúc nào cũng để người khác nhận thấy, sự “che giấu” đó được thỏa nguyện trong tiên kiếm, nhân vật thỏa sức tưởng tượng và tung hoành. Chẳng ai nghĩ mình có thời gian kiếp sau để sống lại sửa chữa những sai lầm kiếp trước, hay qua kiếp sau mình lại tiếp tục những tâm nguyện kiếp trước mình không thể hoàn thành. Thả hồn vào thể loại này sẽ giúp bạn đọc có được sinh động trải nghiệm đó.
Cuối cùng, với vô vàn những bí ẩn cuộc sống chưa khám phá hết, cộng thêm tâm hồn và trí tưởng tượng vô cùng tận của con người thì thể loại tiên kiếm chính là thể hiện khát vọng của loài người vươn tới chinh phục những điều không thể, ước mơ về sự bất tử trong tam giới!
Như vậy, thoạt tưởng tiên kiếm đơn thuần là giải trí, hóa ra vẫn có chiều sâu để độc giả phải kích thích trí tưởng và thể loại này đang có dấu hiệu khởi sắc trở lại.
Ví dụ nhãn tiền là bộ Hiệp nữ Khuynh Thành này mới đang ở dạng văn học mạng nhưng đã lôi cuốn khá nhiều nhà xuất bản và thu hút được nhiều tầng lớp độc giả. Sách được công ty Cổ phần Đầu tư và Phát triển Cổ Nguyệt và NXB Văn học liên kết xuất bản.
Trích đoạn Hiệp nữ Khuynh Thành: Từ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống. “Sinh rồi, sinh rồi!” Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm. Người ấy toàn thân vã mồ hôi, rất mệt mỏi nhìn sang bà đỡ, hỏi: “Là trai hay gái?” “Thưa phu nhân, cháu gái ạ!” Bà đỡ rất băn khoăn, cố hết sức nén mình. Người phụ nữ lại nói: “Bế lại đây để ta ngắm nó.” “Dạ…” “Đưa nó cho ta.” Bà đỡ đang do dự nhưng cũng bế đứa bé lại. Lúc đón lấy đứa con, sắc mặt vốn nhợt nhạt của bà mẹ càng nhợt nhạt thêm. “Mặt nó…” “Dạ…” “Mùi gì mà hôi thế?” “Thưa bà, hình như là mùi tỏa ra từ tiểu thư.” Bà mẹ cau mày, rồi đưa lại đứa bé cho bà đỡ, hết sức đau khổ nói: “Nhân lúc chưa ai biết, ngươi hãy bóp chết nó đi!” “Cháu bé là con của phu nhân, nó tuy xấu xí, người lại có mùi lạ, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh…” “Nhưng ngươi nghĩ mà xem, mai kia lớn lên, nó lấy chồng sao được? Có công tử nhà nào lại chịu lấy một cô vợ vừa xấu vừa hôi? Ta sẽ chứng kiến nó bị người ta chế nhạo và sống trong mặc cảm tự ti, chi bằng kết liễu nó ngay bây giờ cho đỡ khổ.” Diệp Khuynh Thành mở to cặp mắt bé nhỏ non nớt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nó khóc váng lên. Sao mình lại đen đủi thế này? Ừ thì xuyên không chuyển thế, nhưng cớ gì lại bắt mình làm một đứa bé sơ sinh? Cũng đành vậy, nhưng tại sao, tại sao lại là một con bé vừa xấu xí vừa hôi hám? Nó chỉ muốn phát điên. “Ngươi mau ra tay đi. Lát nữa Nhị thiếu gia hỏi, ngươi cứ nói là vì khó đẻ, nó chết rồi.” Bé gái nằm trong tay bà đỡ càng khóc dữ hơn. Nó rất buồn! Vừa xấu vừa hôi có thể chấp nhận, nhưng tại sao ngay cả mẹ đẻ ra nó lại cũng ghét bỏ nó đến thế? Nó vừa mới chào đời, mà mẹ nó đã muốn bóp chết nó. Nó vừa đi qua quỷ môn quan(1), nó không muốn lại đi lần nữa. Nhưng nó không thể nói nửa câu, biết làm gì được, nó chỉ còn cách gào khóc thật to. “Mau làm đi!” Bà đỡ nhìn phu nhân Liễu Oanh, rồi đặt bàn tay run run vào cổ đứa bé. Cả đời hành nghề, bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải bóp chết một đứa bé mà mình vừa đón nó chào đời. Diệp Chấn Thiên đang sốt ruột đứng ngoài cửa đợi, nghe thấy đứa bé cứ khóc mãi không thôi, lại càng sốt ruột. Không nén được nữa, ông đẩy cửa chạy ào vào. “Ngươi đang làm gì thế?” Diệp Chấn Thiên giằng lấy đứa bé, ánh mắt dữ dội nhìn xoáy vào bà đỡ ngã dúi dụi trước mặt. “Lão gia, tôi bảo mụ ta làm, nếu muốn trách xin cứ trách tôi.” Liễu Oanh ra khỏi giường, quỳ sụp trước mặt Diệp Chấn Thiên, khóc không thành tiếng. Diệp Chấn Thiên đỡ vợ đứng dậy, nói: “Oanh Nhi, sao nàng phải thế này?” “Lão gia nhìn đứa con của chúng ta xem, nó quá xấu xí, người lại bốc mùi khó chịu, sau này nó sẽ sống ra sao? Mặt khác, lão gia là tướng quân, tôi không muốn ông bị thiên hạ chê cười rằng ông sinh ra một đứa con vừa xấu lại vừa hôi.” Diệp Chấn Thiên sa sầm nét mặt, gay gắt nói: “Phu nhân nói thế là sao? Nó là con của chúng ta, dù xấu xí đến mấy nó vẫn là con mình, sao phu nhân lại định giết nó?” “Nhưng, nếu nó không chết, thì ông và tôi sau này có dám nhìn mặt ai nữa không?” “Lẽ nào chỉ vì nó không xinh đẹp, người bốc mùi khó chịu, mà bà muốn giết nó? Oanh Nhi, hãy nhìn nhận cho rõ, nó là cốt nhục của chúng ta kia mà?” Chấn Thiên giận dữ bế đứa con đi ra. Diệp Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt bé xíu nhìn ông, nó rất cảm động. Người cha này thật tốt bụng! Nó “hé hé” cười với Diệp Chấn Thiên. Thấy con bé cười với mình. Chấn Thiên thấy hứng khởi lạ thường, ông búng ngón tay đùa với con, rồi lại khẽ thơm lên đôi môi nó. “Con yên tâm, cha sẽ che chở cho con, tuyệt đối không để bất cứ ai làm tổn thương con.” |
HX