Danh mục

Câu chuyện cảm động về hai người ăn mày đi dự đám cưới

Thứ năm, 06/08/2015 10:01

Câu chuyện cảm động về hai người ăn mày đi dự đám cưới đang được cộng đồng mạng chia sẻ. Câu chuyện về hai người ăn mày đi dự đám cưới sẽ khiến bạn phải cảm động khi đọc.

Ba và mẹ, hai từ ngữ thiêng liêng bao quát hết thảy tình yêu trên thế gian này, thật đáng để cho chúng ta dùng cả đời để gọi. Câu chuyện kể về hai người ăn mày đi dự đám cưới dưới đây sẽ khiến bạn phải ngậm ngùi.

"Tôi bất chợt thấy hai vợ chồng ông lão đang nhìn chằm chằm về phía mình. Phát hiện thấy tôi nhìn họ, cả hai liền vội vã cúi mặt xuống. Tôi thấy mình không quen biết gì với cả hai người, nhưng nhìn họ cũng không giống những người ăn mày vì bộ quần áo họ mặc trông còn mới. Nhưng mẹ tôi lại cho rằng cả hai là ăn mày là vì cái lưng còng, bên cạnh còn có cây gậy.

Mẹ nói Thiên Trì là một đứa trẻ mồ côi, vốn không có người thân đến, nếu như không phải người quen biết gì thì nên đuổi họ đi. Thời buổi này, những người ăn xin rất là xấu nết, cứ thích đợi ở trước cửa nhà hàng, thấy nhà nào có đám tiệc liền giả làm người thân đến ăn chực.

Tôi nói với mẹ: “Chắc không vậy đâu mẹ, để con gọi anh Thiên Trì đến để hỏi thử xem sao?”. Khi tôi gọi Thiên Trì, anh giật mình sợ hãi khiến cho những bó hoa đang cầm trên tay rơi xuống đất, cuối cùng anh ấp a ấp úng nói họ chính là ông chú và bà thím của mình.

Tôi khẽ liếc mẹ một cái, ý nói rằng suýt chút nữa đã đuổi người thân đi rồi.

Mẹ nói: “Thiên Trì, con không phải là cô nhi sao? Vậy thì người thân ở đâu ra vậy?”.

Thiên Trì sợ mẹ nên cúi gầm mặt xuống và nói đó là họ hàng xa của anh, rất lâu đã không qua lại rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, trong nhà ngay cả một người thân cũng không đến, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vậy nên...

Tôi dựa vào vai Thiên Trì, trách anh có người thân đến mà không nói sớm, chúng ta nên đặt cho họ một bàn, nếu đã là họ hàng thân thích thì không thể ngồi ở bàn dự bị được.

Thiên Trì ngăn lại, nói là cứ để họ ngồi ở đó đi, ngồi ở bàn khác họ ăn uống cũng không thấy thoải mái.

Mãi đến lúc mở tiệc, ông chú và bà thím cũng vẫn ngồi ở cái bàn đó.

Lúc mời rượu đi ngang qua bàn hai người ngồi, Thiên Trì do dự một hồi rồi vội kéo tôi đi ngang qua. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy họ cúi mặt xuống, nghĩ ngợi một hồi, tôi kéo Thiên Trì trở lại chỗ hai người: “Ông chú, bà thím, chúng con xin kính rượu hai người!”.

Hai người ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Đầu tóc cả hai người đều đã bạc trắng hết cả, xem ra già nhất cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, đôi mắt của thím rất sâu, mặt tuy đối diện với tôi nhưng ánh mắt cứ lờ đờ, chớp giật liên hồi.

Tôi lấy tay quơ qua quơ lại vô định trước mặt bà thím, không thấy có phản ứng gì, thì ra bà thím là một người mù.

“Ông… ông chú… bà thím! Đây là vợ con tên Tiểu Khiết, bây giờ chúng con xin được kính rượu hai người!”, Thiên Trì đang dùng giọng quê để nói chuyện với họ.

“Ờ...”, ông chú nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, tay trái vịn vào vai của thím, còn tay phải run run nhấc ly rượu lên, lòng bàn tay đều là những vết chai màu vàng, giữa những khe móng tay dày cộm còn dính lại bùn đất màu đen.

Những tháng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khiến cho họ bị còng lưng quá sớm. Tôi kinh ngạc phát hiện rằng, chân phải của ông chú là một khoảng trống không.

Bà thím thì bị mù, ông chú thì bị què, sao lại trên đời lại có một đôi vợ chồng như thế?

“Đừng có đứng nữa, hai người hãy ngồi xuống đi”.

Tôi đi sang dùng tay dìu họ. Ông chú loạng choạng ngồi xuống, lúc ấy không hiểu tại sao bà thím lại nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, còn ông chú thì chẳng nói chẳng rằng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng bà. Tôi thật muốn khuyên họ vài câu, nhưng Thiên Trì đã kéo tôi rời khỏi.

Tôi nói với Thiên Trì rằng: “Đợi đến khi họ về nhà hãy cho họ chút tiền đi, tội nghiệp quá. Hai người đều bị tàn tật cả, những tháng ngày sau này không biết ông bà phải sống thế nào đây”.

Thiên Trì gật gật đầu không có nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Đêm đầu tiên sau ngày cưới.

Thiên Trì bảo rằng dạ dày bị đau nên không ăn cơm tối được, cứ thế đi về phòng ngủ. Tôi bảo mẹ nấu chút cháo rồi cũng theo vào phòng. Thiên Trì nằm trên giường, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt.

Tôi bảo: “Thiên Trì không nên như vậy, đêm đầu tiên sau ngày cưới mà không ăn cơm tối với cả nhà, lại còn chạy về phòng như thế nữa. Cứ như là cả nhà em bạc đãi anh vậy, cứ mỗi lần đến ngày lễ Tết đều bị đau dạ dày, sao lại có chuyện như vậy được? Thật ra em biết anh không phải là bị đau dạ dày, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.

Thiên Trì rầu rĩ một hồi lâu, rồi nói: “Xin lỗi, chỉ là anh nhớ đến ông chú và bà thím, còn có ba mẹ đã mất của anh nữa. Anh sợ trong lúc ăn cơm không nhịn được, sẽ khiến cho ba mẹ không vui nên mới nói là bị đau dạ dày”.

Tôi ôm chầm lấy anh, nói: “Ngốc quá, nhớ họ thì khi đón Tết xong chúng ta sẽ cùng đi thăm họ là được rồi, hơn nữa em cũng rất muốn biết là hai người họ sống thế nào”.

Thiên Trì nói: “Thôi, đường núi gập nghềnh rất khó đi. Em sẽ mệt, hãy đợi khi nào đường xá thông suốt, chúng ta khi đó chắc cũng đã có con cái rồi, lúc đó sẽ dẫn em đến đó thăm họ vậy”.

Trong lòng tôi rất muốn nói: “Đợi đến khi chúng ta có con rồi, chắc họ đã không còn nữa!”, nhưng không dám nói ra, chỉ nói hãy gửi chút tiền và đồ dùng cho họ vậy!

ăn mày, cha mẹ ăn mày, cảm động, cộng đồng, hai ngươi ăn mày đi dự tiệc, tin ngôi sao

Câu chuyện hai người ăn mày đi dự đám cưới.

Giữa kì trung thu năm thứ hai.

Tôi đang công tác ở bên ngoài nên Tết Trung Thu lại không về nhà được. Vì rất nhớ Thiên Trì và ba mẹ, nên liền gọi điện cho Thiên Trì nói chuyện rất lâu. Tôi hỏi Thiên Trì rằng những lúc nhớ tôi ngủ không được thì làm thế nào đây?

Thiên Trì bảo là lên mạng hoặc là xem ti vi, nếu như vẫn không được thì nằm ở đó, mở to mắt mà nhớ tôi vậy. Buổi tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện mãi đến khi điện thoại hết pin mới thôi. Vốn dĩ muốn chọc ghẹo chồng một chút, thật không ngờ…

Nằm trên giường ngủ trong khách sạn, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được. Mở to đôi mắt mà nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, tôi thật sự rất nhớ Thiên Trì, nhớ ba và mẹ.

Nghĩ rằng Thiên Trì chắc cũng không ngủ được, nói không chừng vẫn còn đang ở trên mạng.

Tôi liền bật dậy mở vi tính, tạo một cái nick mới tên là “Lắng nghe lòng bạn”, để chọc ghẹo Thiên Trì một chút. Dò tìm một chút, quả nhiên Thiên Trì vẫn còn ở đó, tôi chủ động nhập nick của anh, anh chấp nhận.

Tôi hỏi anh: “Ngày Tết trung thu muôn nhà đoàn viên như thế này, sao anh vẫn còn dạo chơi trên mạng vậy?”.

Anh trả lời: “Vì vợ tôi đang đi công tác bên ngoài, tôi nhớ cô ấy đến không ngủ được, vậy nên lên mạng xem thế nào”.

Tôi rất vui với câu trả lời của anh. Tôi lại gõ tiếp: “Vợ không có nhà, có thể tìm một người tình khác để thay thế mà, giống như nói chuyện trên mạng vậy nè, tâm sự để tự an ủi mình một chút”.

Một lúc lâu, anh ấy mới trả lời lại: “Nếu như cô muốn tìm người tình, vậy thì xin lỗi vậy, tôi không phải là người cô cần tìm, tạm biệt”.

“Xin lỗi, tôi không phải là có ý đó, anh đừng giận nha”. Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh.

Một lát sau, anh ấy hỏi tôi: “Sao bạn lại dạo chơi trên mạng vậy?”

Tôi nói: “Tôi làm việc bên ngoài, bây giờ cảm thấy rất nhớ ba và mẹ. Lúc nãy cũng vừa mới nói chuyện với bạn trai xong, nhưng vẫn không ngủ được, liền lên mạng để giải trí một chút”.

“Tôi cũng rất nhớ ba và mẹ tôi, chỉ có điều là người thân đang ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được”.

“Người thân ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được. Nói vậy là sao?”. Tôi lặp lại câu này rồi hỏi anh. Tôi có chút khó hiểu, Thiên Trì sao lại nói những lời như thế?

“Bạn tên là ‘lắng nghe lòng bạn’, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe vậy. Có một vài chuyện mà để trong lòng quá lâu thế nào cũng sẽ sinh bệnh, đem nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao đi nữa tôi và bạn cũng không biết gì nhau, bạn cứ xem như là nghe một câu chuyện vậy”.

Thế là, tôi tình cờ biết được câu chuyện mà Thiên Trì đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay: 30 năm trước, cha tôi lúc ấy đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, vì ông bị què cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên không có cô gái nào muốn gả về gia đình ông. Về sau, trong làng có một ông lão ăn xin dẫn theo cô con gái bị mù. Ông già đó bị bệnh rất nặng, ba tôi thấy họ đáng thương liền bảo họ vào nhà nghỉ ngơi. Thật không ngờ vừa nằm xuống thì không dậy được nữa, sau này con gái của ông già đó, cũng chính là cô gái mù kia đã được gả cho ba tôi.

Hai năm sau thì sinh ra tôi. Nhà chúng tôi sống rất kham khổ, nhưng trước sau tôi vẫn không hề đói bữa nào.

Ba mẹ không thể trồng trọt được, không có thu nhập, đành phải tách hạt bắp cho người ta, một ngày lột đến cả mười ngón tay đều sưng rộp lên chảy cả máu, ngày hôm sau liền quấn tấm vải rồi tách tiếp.

Vì để cho tôi được đi học, trong nhà ba mẹ nuôi ba con gà mái, hai con đẻ trứng bán lấy tiền, con còn lại đẻ trứng cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng những lúc bà đi xin ăn ở trong thành phố, nghe nói những đứa trẻ đi học đều được ăn trứng gà, con nhà chúng ta cũng được ăn, sau này nhất định sẽ thông minh hơn cả những đứa trẻ khác trong vùng.

Cả hai người đều nhịn không ăn trứng để nhường tôi, có lần tôi nhìn thấy mẹ sau khi đánh quả trứng vào nồi, bà đã dùng lưỡi tách những lòng trắng còn sót lại trong vỏ trứng, tôi liền ôm chầm lấy bà khóc sướt mướt. Dù nói thế nào, tôi cũng không chịu ăn trứng nữa, ba tôi sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh mẹ. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp là chia đều quả trứng đó để ba người chúng tôi cùng nhau ăn. Tuy họ đã đồng ý, nhưng mỗi lần cũng chỉ là dùng răng nhâm nhi một hai miếng cho có vậy thôi.

Những người trong thôn trước giờ đều không hề gọi tên tôi, mà đều gọi tôi là con của ông chồng què bà vợ mù. Ba mẹ chỉ cần nghe thấy có người gọi tôi như vậy, thì nhất định sẽ liều mạng với người đó.

Mẹ nhìn không thấy thì sẽ lấy miếng gạch mà ném loạn xạ cả lên, miệng cũng chửi lại họ.

Vào lần thi trung học năm đó, đứa con trai của vợ chồng què mù kia thi được giải nhất huyện, khiến cho họ thật sự được 'mát mặt'. Mọi người trong thị trấn đã chu cấp tất cả số tiền học phí thay nhà chúng tôi, ngày tiễn tôi đi lên thành phố học, ba tôi cũng lần đầu tiền bước ra khỏi làng vùng sâu vùng xa này.

Lúc lên xe, nước mắt tôi chảy mãi không dừng. Ba một tay chống gậy, một tay lau nước mắt cho tôi.

Vào thành phố rồi hãy cố gắng học hành, sau này sẽ tìm được việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Người khác mà có hỏi đến ba mẹ con thì con hãy nói rằng con là trẻ mồ côi, không có ba mẹ, nếu không thì người khác sẽ xem thường con. Nhất là con sẽ không lấy được vợ, người ta sẽ chê bai con. Nếu làm lỡ việc lấy vợ của con thì ba cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên nữa”.

“Ba!”, tôi bảo ông đừng nói nữa, “đây là những lời gì thế, chỉ có những kẻ không ra gì mới không chịu nhận ba mẹ thôi?”

Mẹ cũng nói: “Những lời này của bố con nói đều đúng cả đấy, con phải nghe lời ông ấy. Con có còn nhớ lúc ở trong trường hay không? Chỉ cần nói con là con cái của vợ chồng què mù trong làng, mọi người thì lập tức khinh thường chế giễu con ngay. Lúc mới bắt đầu, ngay cả thầy cô trong trường cũng không thích con. Sau này nếu con dẫn vợ thành phố về thì hãy nói chúng ta chính là ông chú và bà thím của con”.

Nói xong, bà vừa khóc vừa lau nước mắt.

Ba nó: “Tốt nhất là đừng có dẫn vợ về nhà, hễ dẫn về nhà, mẹ con lại không nhịn được, như vậy sẽ lộ tất cả thì nguy”.

Sau đó, ông liền dúi mười quả trứng gà đã luộc chín sẵn vào lòng tôi, rồi dẫn mẹ đi mất. Tôi đứng lặng nhìn theo hình bóng của họ, nước mắt chảy mãi không thôi.

Nghe kể đến đây, khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tàn tật không phải là lỗi của họ, đó chẳng qua chỉ là số mệnh buộc họ phải thế, nhưng họ đã sinh cho tôi một Thiên Trì hoàn mỹ.

Thiên Trì ngốc nghếch này, cha mẹ như thế này, thử hỏi còn có cha mẹ nào hoàn mỹ hơn thế nữa chứ. Tôi rất tức giận, sao anh ấy lại xem thường người vợ như tôi.

“Vậy sau đó, anh liền nói với vợ anh rằng họ chính là ông chú và bà thím của anh sao?”.Tôi gõ câu hỏi này rồi gửi cho anh.

Vốn dĩ tôi không tin. Tại sao ngay cả ba mẹ cũng không thể nhận chứ? Vậy mà tôi ở bên ngoài mười năm, ba mẹ không hề đến trường thăm tôi dù chỉ một lần.

Năm đầu tiên làm việc, tôi muốn dẫn họ vào thành phố chơi, họ đều không chịu, nói rằng nếu chẳng may để cho người khác biết ba mẹ tôi là người tàn tật, họ sẽ bôi tro trát trấu lên mặt tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ của tôi”.

Người thân ở bên ngoài, con muốn tận hiếu mà không được. Cả đời họ đều ở trong vùng núi xa xôi mà không muốn ra ngoài.

Mẹ có nói rằng bà chính là từ thành thị đến đây, nhưng như vậy nào có ý nghĩa gì đâu.

Sau này, tôi đã quen một người bạn gái, khi tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi rồi, liền dẫn cô ấy về thăm nhà một chuyến.

Nào có ngờ đâu, sau khi đến nhà, cô ấy ngay cả cơm còn chưa ăn một bữa liền bỏ đi ngay, tôi vội đuổi theo sau, cô ấy nói rằng, nếu phải sống với những người như thế, ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống nổi. Còn nói gen nhà chúng tôi có vấn đề, con cái sau này nhất định cũng sẽ không được khỏe mạnh.

Nghe xong những lời này, tôi tức đến nỗi bảo cô ấy rằng đi được bao xa thì cứ đi. Về đến nhà, mẹ tôi đang khóc nức nở, còn ba thì luôn miệng trách mắng tôi. Bảo tôi không nghe những lời họ nói, không muốn đứt hương hỏa nhà chúng tôi.

Về sau, tôi đã quen bạn gái thứ hai, chính là vợ tôi bây giờ.

Tôi rất yêu cô ấy, ngay cả nằm mơ tôi cũng sợ mất cô ấy, nhà của cô ấy lại giàu có, họ hàng thân thích đều là những người có địa vị trong xã hội.

Đã có vết xe đổ lần trước rồi, tôi rất sợ, đành phải làm đứa con bất hiếu.

Nhưng mỗi lần đến ngày lễ Tết tôi đều nhớ đến họ, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, rất khó chịu.

“Vậy anh trước giờ không nói cho vợ anh biết sao? Biết đâu cô ấy sẽ thông cảm chuyện này thì sao?”. Tôi lại hỏi anh.

“Tôi chưa từng nói, cũng không dám nói. Nếu như cô ấy chấp nhận, tôi nghĩ rằng mẹ vợ tôi cũng sẽ không chấp nhận. Tôi sống cùng với họ, ba vợ là người rất có tiếng tăm bên ngoài. Nếu như ba mẹ tôi đến rồi, không phải là bôi tro trát trấu vào mặt họ sao? Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ những lúc ra ngoài công tác, học tập mà lén lén trở về thăm họ một lúc…

Cảm ơn bạn đã nghe tôi nói nhiều như vậy, bây giờ lòng tôi đã thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều rồi”.

Sau khi tắt máy rồi, tôi vẫn không sao ngủ được.

Ai cũng bảo là con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nhưng hãy nhìn xem chúng tôi đã làm gì đây?

Tôi hiểu được chỗ khó xử của Thiên Trì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ anh.

Nhưng họ lại không biết rằng cả hai đã đẩy người vô tội là tôi vào trong nghịch cảnh vô tình vô nghĩa.

...

Trời vừa sáng, tôi liền đến gõ cửa phòng ban giám đốc, nói với ông ấy rằng những sự việc còn lại xin ông toàn quyền xử lý, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm ngay, mọi chuyện giờ đều phải trông cậy vào ông ấy. Sau đó, tôi vội thu dọn ít đồ, rồi đi thẳng ra trạm xe lửa. Cũng may, tôi đã bắt được chuyến xe lửa đầu tiên.

Con đường núi đó quả thật là rất khó đi.

Vừa mới bắt đầu hai chân đã mỏi đến không còn chút sức lực nào nữa, về sau bàn chân sưng phồng cả lên, không thể nào đi tiếp được nữa.

Ngay lúc giữa trưa, trời lại nắng gắt, tôi đành phải ngồi nghỉ bên đường một lúc.

Nước uống mang theo trên người gần như sắp uống hết cả rồi, mà tôi cũng không biết phía sau còn bao nhiêu lộ trình phải đi nữa.

Cởi giày, bóp cho mụn nước dưới chân chảy ra, lúc đó đau đến nỗi tôi khóc bật thành tiếng, thật sự muốn gọi điện bảo Thiên Trì đến rước tôi về nhà, nhưng lại thôi tôi phải có chịu đựng. Tôi lấy tay tóm lấy một nắm hoa cỏ lau ở ven đường lót vào dưới chân, cảm thấy bàn chân thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ đến ba mẹ của Thiên Trì, bây giờ vẫn còn làm việc vất vả ở nhà, bàn chân bỗng nhiên tràn trề sức lực, đứng thẳng dậy mà tiếp tục đi tiếp về phía trước. Khi trưởng thôn dẫn tôi đến trước cửa nhà của Thiên Trì, một vùng trời kia, ráng chiều đỏ rực đang chiếu lên cây táo lâu năm trước cửa nhà họ.

Dưới cây táo, ông chú mà Thiên Trì gọi, à mà không phải, ba của Thiên Trì đang ngồi ở đó, nhìn ông còn già hơn nhiều so với lúc đám cưới. Tay đang bóc những hạt bắp, cây gậy lặng lẽ dựa vào cái chân tàn tật kia của ông.

Mẹ thì quỳ ở dưới đất chuẩn bị thu dọn số bắp đã phơi xong, bàn tay bà đang gom những hạt bắp lại thành đống.

Tựa một bức tranh, mà trong bức tranh ấy chính là người cha người mẹ hoàn mỹ nhất trên đời này.

Tôi từng bước từng bước đi về phía họ, ba vừa nhìn thấy tôi, quả bắp ông đang cầm trên tay liền rơi xuống đất, miệng há thật to, giật mình hỏi: “Con, sao con lại đến đây?”

Mẹ ở bên cạnh hỏi dò: “Ba nó à, ai đến vậy?”

“ Vợ… vợ của Thiên Trì”.

“Hả. Ở đâu?”, mẹ hoảng hốt dùng tay sờ soạng chung quanh để tìm về phía tôi.

Tôi khom lưng đặt hành lí xuống đất, sau đó dùng tay nắm chặt tay bà, quỳ mọp xuống đất, nghẹn ngào nói với ba mẹ rằng: “Ba! Mẹ! Con đến đón ba mẹ về nhà đây!”

Ba ho vài tiếng, nước mắt chảy dài khắp gương mặt chi chít nếp nhăn.

“Tôi đã nói rồi mà, thằng con của chúng ta không hề nuôi vô ích!”

Còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi, từng hàng từng hàng nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống cổ tôi.

Khi tôi dẫn ba mẹ đi, mọi người trong làng đều đốt pháo hoan hô.

Tôi một lần nữa lại thấy tự hào vì ba mẹ.

Khi Thiên Trì mở cửa ra, nhìn thấy ba và mẹ đứng ở bên trái bên phải tôi, không khỏi lấy làm kinh ngạc, người anh ngây như khúc gỗ, không nói một lời nào.

Tôi nói: “Thiên Trì, em chính là người đã đọc câu chuyện của anh đó, em đã đón ba mẹ chúng ta về rồi này. Ba mẹ hoàn mỹ như thế, sao anh lại nỡ để cho họ ở trong vùng núi xa xôi hẻo lánh được chứ?”

Thiên Trì khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, hai hàng nước mắt lăn dài xuống cổ tôi giống như mẹ anh vậy!

TN (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)

Tin được quan tâm

Từ nay: Công chức, viên chức được tăng thêm 3-4 triệu đồng/tháng nhờ luật mới này

Rất nhiều công chức, viên chức đang được tăng thêm 3-4 triệu đồng/tháng nhờ luật mới này.
Kiến thức 2 ngày, 22 giờ trước

Sao Việt 17/6: Nam diễn viên Việt mắc bệnh hiếm, nguy cơ liệt 2 chân ở tuổi 31; NSND Tự Long xin lỗi

Tin sao Việt 17/6/2025: Chia sẻ của nam diễn viên về bệnh tình nhanh chóng nhận được sự quan tâm của nhiều đồng nghiệp và...
Chuyện làng sao 1 ngày, 2 giờ trước

Những con giáp nào may mắn vào thứ Ba, ngày 17 tháng 6, tức ngày 22 tháng 5 âm lịch?

Ngày 17 tháng 6, thứ ba, ngày 22 tháng 5 âm lịch, là năm Tỵ, tháng Nhâm Ngọ và ngày Đinh Tỵ. Với sự kết...
Đời sống số 3 ngày, 18 giờ trước

Chỉ ít ngày nữa, trường hợp mua bán nhà đất bằng giấy viết tay này vẫn được cấp Sổ đỏ

Sắp tới, một số trường hợp mua bán nhà đất bằng giấy viết tay vẫn được cấp sổ đỏ, người dân cần biết kẻo thiệt...
Kiến thức 2 ngày, 4 giờ trước

Những con giáp nào cần thận trọng vào thứ tư ngày 18/6, tức ngày 23 tháng 5 âm lịch?

Ngày 18 tháng 6, thứ tư, ngày 23 tháng 5 âm lịch, là năm Tỵ, tháng Nhâm Ngọ, ngày Ngọ. Thân cành Ngọ đều là...
Đời sống số 2 ngày, 16 giờ trước

Sau cải cách tiền lương, giáo viên được hưởng thêm 2 khoản phụ cấp mới, đó là?

Trong khuôn khổ cải cách tiền lương năm 2024 theo Nghị quyết 27-NQ/TW năm 2018, đội ngũ công chức, viên chức, đặc biệt là giáo...
Kiến thức 2 ngày, 1 giờ trước

Tin cùng mục

Những người không có 'triển vọng tiền bạc' trong công ty đều có những đặc điểm sau

Trong môi trường công sở, có người thăng tiến như diều gặp gió, nhưng cũng không ít người mãi giậm chân tại chỗ, thậm chí...
Đời sống trẻ 2 ngày, 19 giờ trước

Giới trẻ thường xuyên dùng từ 'Slay' nhưng ý nghĩa thực sự lại khiến họ sốc nặng

"Slay" - một từ lóng đang làm mưa làm gió trong giới trẻ hiện nay, được sử dụng rộng rãi để thể hiện sự ngưỡng...
Đời sống trẻ 2 ngày, 19 giờ trước

Bài học lớn khi hướng nghiệp cho con: Thủ khoa của tỉnh bị hàng loạt trường đại học danh tiếng từ chối bởi lý do này

Từ trường hợp cụ thể này, lời khuyên là phụ huynh và các sĩ tử trong kỳ thi tốt nghiệp sắp tới cần nắm chắc...
Đời sống trẻ 2 ngày trước

Xoài Non khoe dáng bốc lửa trong loạt ảnh bikini, body đến thần thái đều gây mê

Body bốc lửa của Xoài Non khi diện bikini khiến nhiều người xuýt xoa.
Hotgirl, hotboy 3 ngày, 1 giờ trước

10 câu 'tự tìm đường chết' mà bạn cần tránh như tránh tà, nếu muốn thăng tiến và tăng lương

Trong môi trường công sở đầy cạnh tranh, việc "nói năng" cũng là một nghệ thuật. Nhiều người vô tình tự "đào hố chôn mình"...
Đời sống trẻ 4 ngày, 19 giờ trước

Quy tắc 26 nghìn đồng giúp 'tiết kiệm cả đống tiền', ai biết sớm sẽ giàu

Benjamin Franklin từng nói: "Một xu tiết kiệm được là một xu kiếm được". Câu nói này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tiết...
Đời sống trẻ 4 ngày, 20 giờ trước

Tin mới cập nhật

16 trường đại học Việt Nam lọt vào bảng xếp hạng tầm ảnh hưởng, là trường nào?

Tổ chức xếp hạng Times Higher Education (THE) vừa công bố xếp hạng đại học có tầm ảnh hưởng (Impact Ranking) năm 2025. Bảng xếp...
Tin trong ngày 8 phút trước

Cảnh lạnh lẽo trong khu tái định cư bỏ hoang suốt nhiều năm tại Hà Nội

Bị bỏ hoang suốt từ năm 2013 đến nay, những tòa nhà thuộc khu chung cư tái định cư Kiều Mai (quận Bắc Từ Liêm)...
Tin trong ngày 8 phút trước

Trường Đại học có hơn 100 tuổi của Việt Nam tăng học phí, mức cao nhất lên đến 150 triệu/năm

Học phí của trường sẽ được phân chia theo chương trình đào tạo bao gồm hệ đại trà và chương trình liên kết quốc tế....
Kiến thức 8 phút trước

Hoàng Mập xuất hiện với vẻ ngoài gây choáng vì quá khác lạ

Nghệ sĩ Hoàng Mập mới đây đã chia sẻ khoảnh khắc nhận bằng thạc sĩ ở tuổi 54. Song diện mạo hiện tại của nam...
Chuyện làng sao 9 phút trước

Diễn viên Quang Minh yêu chiều vợ trẻ hết mực, thậm chí làm cả điều mà nhiều đàn ông không dám làm

Nam diễn viên Quang Minh cho biết anh để con trai theo họ mẹ, đặt tên là Tăng Minh Khôi.
Chuyện làng sao 9 phút trước

Nửa tháng tới, thị xã trăm tuổi lâu đời nhất Việt Nam sẽ chuyển đổi thành 3 phường

Sau hơn 120 năm hình thành và phát triển, thị xã lâu đời nhất Việt Nam sẽ tổ chức, sắp xếp lại đơn vị hành...
Kiến thức 9 phút trước

Sao Việt 19/6: Khoảnh khắc thân mật gây sốt của Đàm Vĩnh Hưng bên 1 nữ ca sĩ; H'Hen Niê phản hồi chuyện đi giày cao gót khi mang bầu

Tin sao Việt 19/6/2025: Bức ảnh Đàm Vĩnh Hưng thân thiết bên một nữ ca sĩ hiện đang rần rần trên mạng xã hội. Hoa...
Chuyện làng sao 54 phút trước

Theo quy định, toàn bộ đối tượng bị tinh giản biên chế từ ngày 16/6/2025 theo Nghị định 154 là những ai?

Chính phủ đã ban hành Nghị định số 154/2025/NĐ-CP ngày 15/6/2025 quy định về tinh giản biên chế, có hiệu lực thi hành từ ngày...
Tin trong ngày 55 phút trước

Bắt đầu từ 1/7: Hàng triệu người hưởng thêm 3 quyền lợi quan trọng này nếu đóng bảo hiểm y tế 5 năm liên tục

Theo quy định mới, kể từ 1/7, hàng triệu người sẽ được hưởng thêm 3 quyền lợi quan trọng nếu đóng bảo hiểm y tế...
Kiến thức 55 phút trước

Khi cấp sổ đỏ lần đầu, người dân không cần xác nhận đất không có tranh chấp, nguồn gốc đất từ ngày 1/7/2025

Từ 1/7/2025, khi làm thủ tục cấp sổ đỏ lần đầu, người dân không cần xác nhận về nguồn gốc đất, tính ổn định, hay...
Tin trong ngày 1 giờ, 1 phút trước