Tôi là người đã gửi tâm sự của mình qua bài viết “Thật may vì em đã để mất anh!”, khi nhận được những phản hồi từ bạn đọc tôi rất vui vì các bạn đã quan tâm đến câu chuyện của tôi. Đúng là trong câu chuyện này mỗi người có những cách đánh giá khác nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ bài viết của tôi còn che giấu nhiều điều... Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về chuyện của mình nhiều hơn, để các bạn có cùng cách nhìn với tôi!
Ngày ấy tôi đã yêu anh rất nhiều, yêu anh hơn cả bản thân mình nữa là đằng khác. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau như thế nào, tôi và anh đã mặc gì, đã nói chuyện gì, đã gọi đồ uống gì... vẫn nhớ tất cả những nơi anh và tôi từng đến, những người bạn của anh mà tôi từng gặp. Nhớ lần đầu tiên cùng nhau đi dã ngoại như thế nào!
Chưa bao giờ tôi quên bất kỳ điều gì về anh, hay hết yêu anh trong từng ấy năm. Dù mẹ anh phản đối và gia đình tôi đã ê chề thế nào tôi cũng vẫn yêu anh! Như tôi đã nói mẹ anh không đồng ý chuyện của tôi vì chúng tôi không hợp tuổi, mẹ anh đã nhờ người làm hồ sơ cho anh ra Trường Sa hoặc Hoàng Sa công tác 3 năm. Nhưng khi anh về nói với mẹ anh rằng “Vân (tên tôi) đồng ý sẽ chờ con nên mẹ hãy đồng ý cho bọn con mẹ nhé!”. Ngay sáng hôm sau mẹ anh đã sang nhà cô tôi nói rằng “Cô về dạy lại cháu cô đi, tôi không bao giờ đồng ý, con tôi đã nói là nó phải phấn đấu mà cháu cô không biết điều cứ bám lấy. Nếu còn như thế nữa tôi sẽ đến tận nhà nó đấy!”. Cô tôi đã gọi ngay cho anh và tôi, tôi thật sự sốc, tôi tự hỏi "Mình đã làm gì sai cơ chứ? Yêu anh là tôi có tội sao?". Những ngày sau đó tôi chỉ biết im lặng và khi biết quyết định của anh tôi cũng chỉ biết im lặng!
Chia tay anh, lần đầu tiên tôi đã không về nhà, cả đêm tôi đứng chết chân tại đó, đứng cả đêm dưới cơn mưa rét của miền Bắc những ngày đầu tháng 2 âm lịch. Không một lần nhắn tin hay gọi điện cho anh dù tôi nhớ anh, dù tôi đau khổ thế nào vì tôi biết anh cũng chẳng vui gì, vì tôi sợ anh lại lo lắng cho tôi... Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết để thoát khỏi những đêm khóc ròng vì nhớ anh. Những ngày tháng sau đó tôi lao vào công việc nhưng hễ xong việc hoặc tan học về tôi lại đến quán quen của hai đứa chỉ mong được một lần gặp anh hay chỉ cần nhìn thấy anh tôi cũng vui.
Trước mắt tôi bây giờ anh chỉ còn một người đàn ông vô
trách nhiệm, ích kỷ, hèn nhát... (Ảnh minh họa)
Sáng chủ nhật hàng tuần tôi một mình lang thang tại phiên chợ Hàng cũng chỉ mong một lần gặp anh. Hay ngồi hàng giờ nói chuyện với chú rùa nhỏ mà anh đã mua tặng tôi. Những ngày xa anh tôi đã sống như vậy đấy. Vậy tôi có yêu anh không hay tôi thương hại anh?!
Thế rồi sau bao năm tháng gặp lại, tôi phải làm sao khi anh nói yêu tôi nhưng không thể vượt qua gia đình anh và bây giờ là cả sự phản đối của gia đình tôi nữa. Còn tương lai nào cho chúng tôi khi anh nói vẫn yêu tôi nhưng không dám đến nhà đón tôi đi chơi mà chỉ dám đón tôi ở đầu ngõ? Liệu tôi còn dám tin tưởng đặt tình yêu nơi anh một lần nữa không?
Hôm anh gọi điện thông báo sắp lấy vợ, anh đã hỏi tôi sau này có đồng ý làm bồ của anh không, tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, tôi hỏi anh đùa hay thật, anh cười và nói quên đi, anh đùa đấy. Sau đó tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, lúc này tôi coi anh như một người bạn, một người anh trai, giờ anh đã có gia đình riêng, một người vợ trẻ trung xinh đẹp, thế là ổn. Để rồi cái bữa cơm cuối năm ấy anh nói không thể quên được tôi, rằng anh vẫn luôn nhớ và yêu tôi... một lần nữa anh lại đề nghị tôi làm bồ anh. Tôi hỏi “Anh có nghĩ cho vợ chưa mà lại đề nghị em điều này”. Anh nói “Anh không quan tâm”. Tôi nói “Chưa nói đến em cảm thấy thế nào, còn mẹ anh thì sao? Tương lai nào cho anh và em nào?” Anh nói “Anh không quan tâm, em đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần cứ ở bên cạnh anh là được”.
Vậy nếu là bạn thì bạn cảm thấy sao? Chẳng lẽ tôi sẽ vui mừng vì điều ấy? Vì anh còn yêu tôi sao? Anh yêu tôi mà đối xử với tôi vậy sao? Trước mắt tôi bây giờ anh chỉ còn một người đàn ông vô trách nhiệm, ích kỷ, hèn nhát...
24h