Cuối cùng, Kim Chi, một cô gái xinh đẹp, thông minh, năng động (du học nước ngòai về, làm ở một công ty liên doanh, thu nhập cao…), có sẵn một “cái tổ” khá sang là căn hộ mặt tiền, đã chiếm được trái tim tôi. Có được một người vợ hòan hảo như vậy, tôi cảm thấy mình thật may mắn. Còn đám bạn thì vừa ao ước vừa ghen tị.
Song, niềm vui trở thành “ông xã” của tôi chỉ kéo dài vài tháng rồi nhanh chóng tan dần. Lý do đầu tiên là tại vợ tôi quá bận rộn nên chẳng mấy khi có thời gian dành cho chồng (thôi thì coi như chưa có vợ là xong - tôi từng tặc lưỡi nghĩ vậy). Mặt khác, với thu nhập cao ngất ngưỡng gấp mấy lần lương tôi nên hiển nhiên Chi đóng vai trò trụ cột trong gia đình, quyết định tất cả mọi việc. Dưới mắt nàng, tôi không là cái đinh gỉ gì. Lúc đầu, tôi nghĩ điều đó không quan trọng. Tôi được ở nhà cao cửa rộng, được ăn ngon mặc đẹp, có xe sang để đi, có di động xịn để xài, đi làm về, có người giúp việc lo hết mọi chuyện… thế là sướng, là đủ lắm rồi. Có nằm mơ cũng không dám mơ nhiều đến thế.
Song, tôi bắt đầu có cảm giác chán nản khi luôn bị vợ “giáo dục” bằng cách mở miệng ra là ca cẩm, nào là chồng lười biếng, không có chí tiến thủ, nào là đẹp trai mà vô tích sự… Rồi nàng đem tôi ra so sánh với chàng A của công ty đối tác, ông B đồng nghiệp, anh C khách hàng… Những lời chê bai, châm chọc của vợ khiến tôi không chỉ tự ái mà còn hay nhớ lại những câu tâng bốc, tán dương, ca ngợi… của các cô gái vẫn đeo bám tôi ngày xưa. Tôi nhận ra, hình như nàng thích đem cái “sĩ diện đàn ông” của tôi ra để hành hạ thì phải?
Đã thế, vợ chồng tuy ở cùng nhà nhưng chẳng mấy khi trò chuyện. Vợ tôi thường xuyên vắng nhà với những chuyến công tác trong và ngòai nước cùng sếp hoặc phải tiếp đối tác, gặp gỡ khách hàng… tại nhà hàng, khách sạn. Hôm nào nàng ở nhà thì cũng mải mê “nấu cháo điện thoại” hay cắm mặt vào laptop, chẳng thèm ngó ngàng đến chồng. Rất lâu rồi tôi chẳng được nghe từ vợ một lời nói ngọt, một cử chỉ âu yếm. Sức trai trẻ hừng hực “lửa chiến đấu” mà thường xuyên bị “bỏ đói” vì vợ “bận lắm” hay “mệt quá”…
Do vợ thường xuyên đi vắng nên nhà chỉ có tôi và cô osin tên Sen. Sen kém xa Chi về mọi mặt. Có lẽ vì vậy mà Chi không sợ tôi tòm tem osin. Khác hẳn cách đánh giá của Chi, trong mắt Sen, tôi là người đàn ông hào hoa phong nhã, có học thức và lịch thiệp. Sen không giấu diếm sự ngưỡng mộ và say mê ông chủ trẻ đẹp trai. Cô ấy thường đoán trước từng ý thích của tôi để chiều chuộng, chăm sóc rất chu đáo. Những ngày Chi đi vắng, tôi không còn cảm giác thiếu vắng, hay cô đơn vì đã có Sen. Đến bữa, Sen ngồi bên cạnh, xới cơm, gắp thức ăn, nhìn tôi âu yếm… Thật lạ là dù học không cao, nhưng Sen biết kể những câu chuyện hài hước khiến tôi bật cười, biết an ủi khi tôi gặp trục trặc trong công việc, biết khích lệ, động viên khi tôi buồn bã hay chán nản… “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chúng tôi lao vào nhau, say mê như bất cứ những kẻ “ăn vụng” khác.
Thời gian đầu, vợ tôi không nghi ngờ. Nhưng tình yêu là thứ không thể giấu diếm nên chẳng bao lâu, nàng phát hiện ra sự phản bội của tôi. Là người có bản lĩnh, nàng không gào thét, chửi rủa mà chỉ cho tôi lựa chọn: Hoặc nàng, hoặc osin. Có lẽ nàng nghĩ, tôi chỉ “vui vẻ” với Sen chứ không đời nào đánh đổi một người vợ hoàn hảo như nàng để lấy osin. Song, tôi đề nghị ly dị. Tôi nói, sống với một người vợ như cô ấy, nếu tôi không “lòng thòng” với Sen thì cũng sẽ léng phéng với một cô gái khác.
Vậy đấy! Đôi khi, “cơm” có ngon đến mấy, đàn ông vẫn thèm “phở”!
PNO