Tự dặn lòng phải rắn rỏi, kiên định, không làm bố mẹ thất vọng, vậy mà đêm nay cũng như bao đêm nó đã rưng rưng khi nhìn lại mình của hai năm qua…
Với bản tính nói nhiều, hiếu động “trời cho” cộng hưởng “sự tự do” khi không phải chịu sự quản thúc của bố mẹ như trước thật không khó gì để nó tìm được nhóm bạn cho mình cũng như kịp “bon chen” vào các hoạt động tình nguyện nhanh hết mức có thể. Do đó hình tượng nó trong mắt bạn bè thật đáng yêu với hình ảnh trong trẻo, vô ưu, vô lo, nghịch ngợm, nhí nhảnh, hồn nhiên, lúc nào cũng cười cười, nói nói đến nhí nhố…và đặc biệt lạc quan có thừa.
Bất chợt một lần đang vui đùa đứa bạn cùng nhóm hỏi nó : “ Có bao giờ mày buồn hay lo lắng điều gì không ?”
Ngay phút giây đó nó im lặng, không nói gì vì “choáng”, nó chỉ cười — vẫn là nụ cười “hồn nhiên” quen thuộc đó nhưng có ai hiểu rằng phía sau nụ cười đó là những giọt nước mắt chảy dài hàng đêm của nó khi nỗi sợ hãi bóng đêm, sự cô đơn, sự tủi thân cùng bao ấm ức …ùa về.
Đúng ! Sự thật mọi người luôn thấy nó cười, nó mạnh mẽ, yêu đời, lạc quan nhưng cũng thật sự nó là đứa yếu đuối, dễ khóc, đa sầu, đa cảm mỗi khi nó đối diện với chính nó. Nó hay cười, lạc quan đơn giản vì nó ghét hay chính xác hơn là nó “sợ” sự sầu não, bi quan bởi điều đó chỉ khiến con người thêm mệt mỏi,bế tắc…ngược lại cười sẽ tạo được niềm tin, sức mạnh vô hình cho người biết tạo ra và đón nhận nụ cười. Riêng nó, nó còn cười để che dấu bản chất yếu đuối của mình, cười để xua đi cảm giác hụt hẫng khi cô đơn, sợ hãi, khi không ai quan tâm tới nó…
Biết bao đêm dài trằn trọc, khó ngủ như đêm nay câu “giá như…” lại vang lên trong đầu nó: “giá như nó học ở gần nhà…” và “giá như…”. Tuy nhiên đó chỉ là giá như, sự thật trước mắt nó vẫn phải sống dù thiếu vắng người chia sẻ, người “hiểu “ nó theo đúng nghĩa… Nhưng là người “lạc quan” :
Nó vẫn sẽ luôn cười chân thật với mọi người dù cho đó là người mang đến cho nó hạnh phúc, lòng biết ơn hay là người khiến nó phải rơi nước mắt, ân hận, đau đớn…
Nó sẽ sống lạc quan hơn nữa dù cuộc sống có khắc nghiệt tới đâu vì ít nhất lạc quan, “bất cần” cũng giúp nó có được chút “ánh sáng hi vọng” và cái vỏ bọc tạm ổn để gồng mình chống chọi với cảm giác thất bại, cô đơn, bế tắc, tuyệt vọng …xâm chiếm tâm hồn.
Nó vẫn tiếp tục kì công, cẩn thận ngồi nghĩ, viết những tin nhắn độc gửi tới người thân, bạn bè vào ngày sinh nhật, lễ tết hoặc chỉ là tin nhắn quan tâm bình thường mà tràn đầy yêu thương vì được gửi kèm nụ cười, ánh mắt, trái tim yêu thương “vô hình” hòa quyện trong đó. Dẫu rằng đôi khi trong số những người nhận được tin nhắn đó vô tâm, vô tình quên đi nó cũng có ngày sinh, ngày lễ, hơn cả là nó cũng cần sự quan tâm.
Nó sẽ tha thứ, quên đi mọi lỗi lầm của bản thân hay của người khác đối với nó dù cho điều đó thật khó nhưng nó sẽ làm được vì nó biết chỉ cần đặt tay lên nơi ngực trái nó, nó sẽ cảm nhận được nhịp đập, hơi thở của trái tim - nơi chứa đựng lòng yêu thương, khoan dung, sự mềm lòng…và “hạt mầm” mang tên vị tha. …
Và chắc chắn nó biết một điều mà nó luôn nói với chính mình : "nó vẫn sẽ mãi là chính nó dù cho cuộc sống ra sao" !!!