Ảnh: Inmagine.com
Khi cả hai đều có việc làm ổn định, chuẩn bị kết hôn thì không may, bạn trai tôi bị tai nạn giao thông, phải cưa mất một chân. Vì quá yêu anh, tôi định sẽ gần gũi chăm sóc anh như một người vợ hiền, dù chưa làm lễ cưới. Tuy nhiên, tấm lòng của tôi gặp nhiều ngăn trở. Ba mẹ tôi bắt buộc tôi phải rời xa bạn trai mình. Tôi bị cấm đoán không được gặp anh nữa. Ba mẹ giữ điện thoại của tôi, cắt internet không cho tôi liên lạc với người yêu. Đã thế, gia đình còn cho người đến nhà nhục mạ người yêu tôi. Phần anh, không hiểu vì thương tôi, sợ tôi nặng gánh hay vì trách giận tôi bạc bẽo, đã dứt khoát nói chia tay khi tôi đến thăm.
Trong bi kịch ấy, đùng cái, tôi đi lấy chồng, dĩ nhiên là theo sự sắp đặt của gia đình. Tôi buông xuôi, coi như xác thân và tâm hồn tôi trả lại cho ba mẹ. Đến bây giờ, đã hai năm sau đám cưới, tôi vẫn chưa tin “mình có chồng”. Vì không có tình yêu nên vợ chồng chẳng một ngày vui vẻ. Người này cứ muốn người kia làm theo ý mình và mâu thuẫn lại xảy ra. Tôi hiểu rất rõ mình vẫn còn tình sâu nghĩa nặng với người cũ. Và, không riêng tôi nhận ra điều đó, chồng tôi cũng biết và rất cay cú.
Anh gần như không có thói tật gì cả: không rượu chè, không mê đỏ đen, không bồ bịch (bởi thế gia đình tôi mới thấy tốt và mai mối gả tôi). Nhưng sống chung mới biết, chồng tôi nói chuyện rất khó nghe. Những lời nói của anh đều như bọc dao nhọn bên trong. Chồng tôi dường như sinh ra là để đay nghiến người khác. Đêm trằn trọc khó ngủ, chồng tôi hỏi: “Cô nhớ thằng nào, nhớ thằng một chân phải không?”. Tôi từ chối chuyện gối chăn, anh mắng chửi: “Cô là vợ tôi, cô còn để dành cho thằng nào?”. Tôi bị đứt tay, chồng không băng giúp lại dè bỉu: “Nhà giàu đứt tay hơn ăn mày đổ ruột”. Tôi vẫn chọn giải pháp im lặng vì trước đây, nhiều lần tôi nói lại thì vợ chồng chỉ thêm căng thẳng. Nhưng, thấy tôi im lặng, chồng càng tức tối vì nghĩ tôi khinh anh nghèo.
Tôi bị stress nặng. Ngày biết mình mang thai, tôi nửa vui nửa buồn. Trên hết là tội nghiệp cho con, nó sẽ không có được tình yêu thương trọn vẹn của cha mẹ. Sau nữa là tôi biết cơ hội giải thoát của mình sẽ xa vời hơn với sự ràng buộc này. Nếu không được ra ngoài trò chuyện với bạn bè, có lẽ tôi điên mất với hàng ngàn ý nghĩ lởn vởn trong đầu. Nhưng tôi đi chơi thì chồng tôi càng gây sự. Tôi sợ chính căn nhà của tôi, sợ lắm. Ngộp thở. Đứa con ngày một lớn trong bụng, tôi càng đi chơi để tìm sự thanh thản, cách ly khỏi bầu không khí u uất ảnh hưởng xấu đến bào thai. Tối qua, khi tôi đang ở nhà bạn, chồng tôi gọi điện thoại quát: “Có bầu mà đi chơi quên đường về vậy hả? Cô cứ vậy thì… phá thai đi!”. Tôi suy sụp tinh thần và thoáng nghĩ đến cái chết, may nhờ có nhóm bạn an ủi, động viên: “Biết đâu chồng mày khẩu xà nhưng tâm Phật”. Tôi biết chồng tôi chỉ nói thế vì tức giận chứ không phải có ý xấu, nhưng làm sao tôi nuốt nổi những câu nói gai góc ấy vào lòng để mà bỏ qua?
Tôi định ở luôn nhà bạn nhưng bạn khuyên tôi nên về với chồng để nói chuyện, giải tỏa. Về đến nhà, anh không xin lỗi mà còn trơ mắt hỏi: “Ủa, cũng về hả?” (dù có bạn tôi đang đứng bên cạnh). Tôi không nói được gì với chồng, cũng chẳng mở lời được với ba mẹ, chỉ khóc. Tôi nằm “chịu trận” ở nhà, không dám đi đâu vì sợ liên lụy đến bạn bè. Tôi phải đi đâu khi trước mắt là ngõ cụt? Tôi chẳng biết mục đích của mình là gì nữa: giữ gia đình cho… “ba mẹ tôi” hay đạp đổ tất cả để đi tìm bến bờ của mình?
PNO