Ảnh minh họa
Ngay lần gặp đầu tiên đó, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện rất thú vị, đến nỗi hết giờ giải lao tôi cảm thấy luyến tiếc, và hình như anh cũng vậy. Để tránh ngộ nhận, tôi vu vơ nhắc đến giờ phải đi đón con. Còn anh bảo mình phải đi chợ. Vợ anh bị bệnh phải nằm liệt giường suốt một năm nay.
Mỗi dịp lễ lượt của bọn nhỏ như Quốc tế Thiếu nhi hoặc trung thu, anh tặng bánh kẹo cho các con tôi. Lễ lượt dành cho phụ nữ, anh nhờ tôi mua quà để anh tặng vợ. Thật tình là tôi có đợi anh tặng quà cho tôi nữa, ban đầu là vậy. Nhưng không. Anh chỉ tặng quà cho các con tôi. Tôi trân trọng anh vì điều này. Tránh cho vợ mình nỗi tổn thương và giữ cho tình cảm giữa chúng tôi được trong sáng, dù thẳm sâu, tôi biết giữa chúng tôi không đơn thuần là tình bạn. Mỗi khi buồn, anh kể tôi nghe và nói: “Trò chuyện với em, anh vui lắm”. Tôi cũng vậy, có những chuyện kể với anh rồi mới thấy nó vụn vặt làm sao, nhưng mà ngay khi đang nói cùng anh lại thấy rất vui. Rồi tôi hiểu ra nội dung những điều chúng tôi nói chỉ là lý do mà thôi, chính yếu là chúng tôi cảm thấy mình đang được chia sẻ. Đôi khi, tôi tự hỏi mình có ích kỷ không khi lúc vui thì tôi ít nghĩ tới anh, thật vậy, chỉ khi buồn không muốn nói với ai thì chợt nhớ tới anh. Tôi ngạc nhiên, có những điều không muốn tâm sự với chồng, khó nói với ngay cả anh chị em ruột, vậy mà lại có thể tuôn ra với anh dễ dàng. Có khi chúng tôi chẳng giúp gì được cho nhau, người này chỉ biết lắng nghe người kia nói thôi. Chỉ vậy. Rồi khi đã dứt cuộc điện thoại kể lể, bỗng thấy nhẹ lòng đi rất nhiều và lại thấy mình đủ sức để vượt qua những khó khăn hiện tại.
Khi đã khá thân nhau, tôi ngỏ ý đến thăm vợ anh, anh không từ chối mà cũng không hưởng ứng, chỉ tránh đi bằng cách lảng qua chuyện khác. Tôi hiểu anh muốn tránh cho vợ mình những suy nghĩ buồn đau. Tôi và anh ít gặp nhau, có lẽ cả hai đều cảm thấy nên giữ gìn vì nhận ra điều mình đang có là đáng quý. Chúng tôi chỉ gặp nhau trong những cuộc họp, nhìn thấy nhau giữa nhấp nhô vai người, trao cho nhau nụ cười là đã cảm thấy ấm áp. Đến một lúc chúng tôi không cần nói nhiều nữa. Điện thoại reo lên, tên anh hiện trên màn hình, tôi áp điện thoại vào tai, lắng nghe câu nói ngắn ngủi: “À, không có gì, tự nhiên nhớ em nên gọi. Thôi, em làm việc đi. Vui vẻ nhé”. Bẵng đi một thời gian dài anh không gọi điện cho tôi. Nghe nói anh đã chuyển công tác về tỉnh khác. Tôi ngạc nhiên vì điều quan trọng vậy mà không được anh chia sẻ. Muốn gọi điện thoại để hỏi thăm nhưng rồi tôi lại nghĩ, có lẽ anh có lý do để im lặng. Khi anh đã chọn im lặng thì mình không nên quấy rầy. Tôi nghĩ vậy với một chút tự ái.
Nỗi buồn không định nghĩa được. Mình vừa mất đi một người bạn thân, phải vậy không? Tôi với anh là bạn bè? Đúng vậy, mà cũng không hẳn là vậy. Nhìn sâu vào trái tim mình, tôi tự hỏi tôi có yêu anh không? Hình như có, hình như không. Là gì trong trái tim tôi? Anh ở ngăn nào trong những ngăn của trái tim tôi? Một ngăn nào đó không có tên, chưa thể đặt tên và nó vẫn còn là khoảng trống.
Phụ nữ Online