Hôm 15/10, trong Đẹp Fashion Show (ĐFS) lần thứ 10, Nguyễn Công Trí trở lại trong vị trí vedette ở sàn diễn mà anh đã tỏa sáng liên tục từ show thứ nhất đến show thứ năm và rồi “lặn một hơi” 5 năm nay. Vào đúng lúc nhiều người tưởng như cái tên Nguyễn Công Trí bắt đầu thuộc về “một thời đã qua” của làng thiết kế thời trang, nhường chỗ cho những ngôi sao mới, thì anh xuất hiện trở lại, gây choáng váng người xem, bắt đầu từ bộ sưu tập No3-2011 xuất hiện trong Sense Fashion Show cuối tháng 8 vừa qua. Và tối mai, Công Trí cũng sẽ lại là một bất ngờ bùng nổ ở ĐFS trong bộ sưu tập đầy đam mê của anh. Trước giờ mở màn show diễn, tôi gặp Trí ở một góc nhỏ trong quán cà phê bình dân ở Dinh Thống Nhất, gương mặt trong sáng như một cậu học trò.
Trời mưa. Thay vì tôi ngồi chờ Trí tới như chờ một ngôi sao, thì anh lại tới trước, lặng lẽ ngồi nghe những bản tình ca sướt mướt của Khánh Ly phát ra từ dàn âm thanh của quán. Co người trên chiếc ghế, vẫn như cậu học trò nghịch ngợm, Trí bảo: Quán cà phê tên 30 Tháng 4, trong Dinh Thống Nhất, mà toàn nghe Khánh Ly!
Trí cũng bảo đây là lần đầu tiên đi cà phê buổi sáng. Anh ngạc nhiên thấy buổi sáng ngày giữa tuần mà quán đông khách. Một chị bận rộn chào hết người quen nọ tới người quen kia, trên tay cầm một cuốn Đắc nhân tâm đang đọc dở, cũng làm anh ngạc nhiên, không hiểu sao người ta có thể mang Đắc nhân tâm ra đọc ở chốn lao xao này. Giữa chúng - quán cà phê với nhạc Khánh Ly, giữa chị bận rộn và Đắc nhân tâm, dường như chả có gì thống nhất. Tóm lại, Trí có rất nhiều thắc mắc kiểu… học trò như thế.
- Tôi cũng có nhiều thắc mắc với anh đây. Liên tục từ show 1 tới 5 anh đều là vedette của ĐFS, vậy mà tự dưng “bỏ” luôn từ năm 2006 đến giờ. Trong ngành thiết kế thời trang, nói như nhà thiết kế Đỗ Mạnh Cường, người đã thay thế xuất sắc vị trí số một của anh ở ĐFS, là không thể dừng lại. Điều gì khiến anh có quyết định dừng lại đột ngột như vậy?
Tôi tham gia ĐFS từ những ngày đầu, hồi mà chúng tôi nói với nhau, một cách hơi “sến” là để tạo ra một sân chơi. Suốt 5 show liên tiếp tôi đều được ban tổ chức đặt vào vị trí số một. Nếu cứ như thế mãi thì sẽ không có cơ hội cho nhà thiết kế khác và bản thân mình thì cũng chả thấy tự hào về điều đó. Vì vậy, đến ĐFS 6 thì tôi nghỉ. Nghỉ một năm rồi tự dưng thành… nghỉ luôn từ đó tới nay.
Tuy nhiên, không tham gia ĐFS nữa không có nghĩa là dừng lại. Tôi vẫn làm việc, vẫn giới thiệu những bộ sưu tập mới trên báo, vẫn tổ chức show trình diễn cho các khách hàng của mình, vẫn tham gia các event. Thiết kế vẫn là cuộc sống hàng ngày của tôi.
- Tôi nghe nói rằng, ngay từ show Cơn ác mộng của người thợ may (ĐFS 2007) anh đã “bí”, cho nên quyết định không thiết kế gì trên bộ trình diễn năm ấy mà dùng máy chiếu chiếu lên trang phục. Giờ cuối, máy chiếu hỏng, thế là ý tưởng trình diễn cũng bị “xóa trắng” luôn. Năm đó, nếu để nhớ, người ta chỉ nhớ màn Công Trí cho đốt bỏ bộ đồ trình diễn vào phút cuối. Ấn tượng, nhưng đó là trình diễn, không phải là thời trang.
Không biết thông tin tôi “bí” bộ sưu tập từ đâu ra, nhưng không có bộ sưu tập nào của tôi tham gia các show thời trang lại thiếu sự chuẩn bị. Việc dùng máy chiếu chiếu lên các trang phục là ý tưởng ngay từ đầu và để làm được việc đó tôi đã phải chuẩn bị từ nhiều tháng trước đó. Tiếc là do trục trặc kỹ thuật từ phía ban tổ chức nên ý tưởng đã không thực hiện được như ý. Nói thật là ý tưởng đến với tôi dễ lắm, và cũng chả có gì ghê gớm như mọi người nghĩ.
-Nhưng “nghỉ chơi” 5 năm có lẽ đã khiến anh trở lại “bùng nổ”. Từ Sense Fashion Show, tới Men Show và bây giờ là ĐFS 10.
(Cười) Đấy là chị thấy “bùng nổ” chứ với tôi đơn giản chỉ là đến lúc mình muốn làm. Cuộc sống của tôi không có khái niệm “bùng nổ”, nghe nó bồng bột quá, không phải tôi.
Thú thực là từ khi nghỉ ĐFS 2006, suy nghĩ của tôi đã thay đổi nhiều. Lúc trước, tôi muốn thể hiện mình, người mẫu trình diễn bộ sưu tập của mình phải là vedette, mình phải ở vị trí tốt nhất trong show diễn… Bây giờ thì tất cả những điều đó không quan trọng nữa.
Khi nhận lời tham gia ĐFS 10, tôi có nói với Việt Tú, đạo diễn chương trình, là cho tôi vào chỗ nào cũng được, không cần đầu, không cần cuối và đề nghị chia người mẫu đồng đều giữa các bộ sưu tập. Tôi cũng chẳng giấu ý tưởng bộ sưu tập của mình. Đây không phải là cuộc thi, nếu các nhà thiết kế giấu ý tưởng của mình thì làm sao đạo diễn có thể sắp xếp đường dây thống nhất và hợp lý được.
- Anh nói vậy nhưng cuối cùng thì ĐFS 10 vẫn lấy ý tưởng bộ sưu tập của Công Trí làm linh hồn của chương trình. Anh xuất hiện ở đâu cũng là vedette thôi.
Nghe tức cười thật đấy. Khi tôi đưa ý tưởng bộ sưu tập của mình trong cuộc họp giữa ban tổ chức với các nhà thiết kế, Việt Tú nói sẽ lấy ý tưởng đó làm ý tưởng chính của ĐFS. Nhưng đấy là chuyện của ban tổ chức, còn bản thân tôi, làm để được sung sướng, ai khen thì khen, ai chê thì ráng chịu.
Thực ra thì bộ sưu tập tại ĐFS 10 này đáng lẽ đã trình diễn từ ĐFS 9 rồi, nhưng điều kiện để trình diễn là phải diễn tại TP.HCM, mà ĐFS 9 lại diễn ra ở Hà Nội nên tôi phải rút. Tương tự, trước đó, bộ sưu tập No3-2011 trình diễn trong Sense Fashion Show ban đầu định diễn trong chương trình Bước chân miền Trung của Đàm Vĩnh Hưng, nhưng do chương trình ấy dài quá, ban tổ chức muốn rút ngắn lại, còn tôi thì thấy tiếc, nên thay vì rút ngắn thì rút luôn.
Còn tham gia Men Show, một phần vì thương hiệu Kin’ Concept dành cho đối tượng này, nhưng quan trọng hơn, tôi muốn ủng hộ nhà thiết kế trẻ Châu Kha. Tôi xem Kha như học trò của mình và Men Show là show của cậu ấy.
Và như đã nói, tôi giữ được sự ung dung trong công việc của mình, không nôn nóng. Giờ này, quan trọng nhất với tôi là thể hiện mình, với niềm yêu thích của mình chứ không phải là lo “đấu đá”.
- Anh nói tới học trò khiến tôi chợt nhận ra thế hệ đông đảo các nhà thiết kế lứa đầu, được sinh ra từ cuộc thi VN Collection Grand Prix, nhưng nay điểm lại, những cái tên còn sống được trên thị trường thời trang Việt Nam không có mấy người. Công Trí, Lê Minh Khoa…, mà Khoa lại đi một con đường khác…
Theo tôi thấy thì anh Khoa thành công. Lê Minh Khoa không cần show nhưng vẫn có sự đón nhận của các khách hàng riêng và kinh doanh hiệu quả. Nhiều nhà thiết kế trưng bày, trình diễn nhiều, nhưng hiệu quả chưa chắc bằng anh Khoa đâu và nếu không biết tiết chế thì còn nguy nữa, vì tham gia các show thời trang chi phí nhiều lắm.
Nhưng không có những người “hy sinh” như vậy thì sẽ không tạo được không khí thời trang như bây giờ. Tôi được chị liệt vào danh sách các nhà thiết kế “sống được” bởi may mắn là người tỉnh táo. Như vậy là tôi cũng có “hy sinh” đó chứ. Nếu không tôi đã chọn đi con đường như anh Khoa.
TT&VH