Đúng là lấy vợ, lấy chồng giống như một canh bạc. Hên thì lấy được người ưng ý, hiểu mình cùng xây dựng gia đình. Còn xui xẻo thì như tôi, lấy nhau được 6 tháng nhưng giờ đã ly thân, chuẩn bị ra tòa.
Trước khi lập gia đình, cuộc sống của tôi cũng không hề dễ dàng gì. Để bám trụ ở thành phố, tôi đã làm "quên ăn, quên ngủ" để kiếm tiền mua nhà. Ngoảnh đi, ngoảnh lại ước mơ của tôi đã thành hiện thực. Lúc này, tôi 30 tuổi nên cũng muốn lập gia đình cho ổn định rồi phấn đấu tiếp. Hơn nữa, bố mẹ ở quê cũng hối thúc.
Tôi quen em qua cô em họ. Hai đứa cách nhau 8 tuổi, qua nói chuyện cảm thấy hợp nên chúng tôi nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Ở độ tuổi đủ chín chắn và trưởng thành nên tôi tự tin rằng mình có thể lo cho vợ con một cuộc sống sung túc. Hơn nữa, nhà cửa tôi cũng mua sẵn rồi nên chỉ cần vợ khéo léo, biết vun vén là hạnh phúc trọn vẹn.
Thế nhưng, đời đâu có như là mơ. Lấy nhau về, tôi mới thấy giữa hai vợ chồng có những điểm khác biệt khó có thể dung hòa. Vợ là một người có tính cách rất chảnh chọe, khó chiều, trẻ con, sống theo bản năng và độc đoán. Hơn nữa, việc hiếu hỉ của nhà chồng, vợ tôi không thèm quan tâm, không về. Mặc dù, công việc bên nhà vợ tôi vẫn lo chu toàn.
Một thời gian sau, tôi phát hiện vợ có thú vui không thể chấp nhận được là đi chơi khuya, đi bar, đàn đúm không về nhà và có mối quan hệ bất chính bên ngoài. Biết không thể cho qua được nữa, tôi và vợ đã ngồi lại nói chuyện nghiêm túc với nhau. Tôi phân tích cho vợ hiểu là đã có gia đình thì cuộc sống nó khác so với khi độc thân, dù trước vợ có buông thả thế nào tôi cũng bỏ qua hết nhưng từ giờ phải thay đổi. Nếu không thì kết cục sẽ là ly hôn vì tôi không chịu được cảnh vợ cắm hàng tá sừng lên đầu mình được. Sau lần đó, tưởng cô ấy sẽ thay đổi nhưng cuối cùng những lời tôi nói giống như nước đổ lá khoai.
Khi cô ấy mang thai hai tháng, tôi nhún nhường một lần nữa để tránh ảnh hưởng tới em bé trong bụng. Tôi nghĩ em bé sẽ là sợi dây vô hình gắn kết hai vợ chồng. Dù bận rộn nhưng tôi vẫn giúp vợ làm việc nhà, đưa đón đi làm. Nhưng vợ vẫn chứng nào tật ấy, có bầu rồi bạn bè rủ đi ăn uống gì đều đi hết, kể cả đi đến những nơi xa hàng trăm km.
Vợ tôi thích đàn đúm với bạn bè và còn có mối quan hệ vụng trộm ở bên ngoài
dù đã là gái có chồng (Ảnh minh họa)
Đến tháng thứ 4, vợ bị lưu thai. Khi xảy ra chuyện thì mẹ vợ và mẹ chồng từ quê ra chăm vợ vỏn vẹn tròn một tuần rồi về. Tôi lại vất vả chăm sóc cô ấy. Sáng 5 giờ tôi đã dậy cắm cơm nấu thức ăn cho vợ rồi đi làm. Đến trưa tôi tranh thủ về cắm cơm nấu thức ăn rồi lại lao lên cơ quan làm việc. Vợ bị kiểu này chả khác gì chăm bà đẻ chút nào kiêng khem đủ thứ không cẩn thận hậu quả về sau không hề nhỏ. Cuộc đời tôi ngày nào cũng tất tả chạy theo quỹ đạo ấy.
Hai tháng sau, vợ chủ động ly hôn và tự động chuyển đồ ra ngoài khi chưa bàn bạc gì với tôi cả. Cô ấy nói chán cuộc sống này, nhưng tôi biết vợ đã có tình mới bên ngoài. Liên lạc với bố mẹ vợ thì họ không những không khuyên giải con gái mà chiều theo ý con. Tôi đã làm hết trách nhiệm nên nếu vợ muốn như thế thì giải thoát cho cô ấy. Tôi chỉ tiếc mình đã cưới vội vã, để giờ nhận lấy hậu quả này. Yêu nhau hai tháng thì cưới, sống chung 6 tháng thì ly thân. Giờ hai đứa chỉ chờ ra tòa ly hôn để chấm hết tất cả. Ngẫm ra thì cuộc đời này thật bất công, không phải mình cứ tốt, cứ hết lòng với người khác là sẽ nhận được tình cảm đáp lại như thế. Chỉ có những kẻ khờ, yêu và thương mù quáng như tôi, cuối cùng lại nhận trái đắng về mình.
An Nhiên (Theo Giadinhvietnam.com)