Ngày cưới gần kề, tuy mệt mỏi trong đống việc nhưng tôi cảm thấy tuyệt vời hơn tất thảy khi tìm được một người phụ nữ tuyệt vời cùng tôi xây dựng tổ ấm.
Tôi nghe được nhiều lời bàn tán của bà con xung quanh xóm trọ nơi em ở, họ nói rằng tôi đang bị em cho "mọc sừng", rằng em đang quen một người đàn ông giàu có, rằng người đó vẫn ngày ngày đưa rước em mà tôi nào hay biết. Khi nghe những lời bàn tán đó, tôi nửa tin nửa ngờ bởi lẽ chỉ còn một tuần nữa là tới đám cưới nên có lẽ em - người vợ tương lai của tôi chắc sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Em đến với người đàn ông đó cũng chỉ vì tiền, em cần tiền để lo
cho cuộc sống sau này (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quen biết từ những ngày cùng nhau lên Sài Gòn trọ học, em hiền lành, chịu thương chịu khó; do cùng quê nên khi yêu nhau em và tôi đều được gia đình ủng hộ đi tới đám cưới.
Nhiều ngày liền tôi tự nhốt mình trong căn phòng suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện tình giữa tôi và em. Có lẽ tôi ít quan tâm em hơn, và do em đã thay đổi từ khi em bước chân vào đời. Em đi làm, va chạm với nhiều mối quan hệ mới, nhiều sóng gió hơn và rồi em không còn giữ được vẻ hiền lành như xưa, em đanh đá hơn.
Sáng hôm cách lễ cưới 5 ngày, tôi bỏ hết những công việc còn lại để theo dõi em. Tôi biết mình là một thằng đàn ông hèn vì không tin tưởng người sắp sửa sẽ là bạn tình trăm năm, nhưng tôi cũng không muốn mình là một thằng ngu để em cắm sừng vào đầu.
Ngồi nơi quán nước đối diện công ty em, nhiều lần tôi toan đứng dậy đi về nhưng nỗi sợ hãi trong lòng đã kéo tôi lại. 12h trưa, tôi thấy em tay trong tay bước ra cùng một người đàn ông lạ rồi phóng vút đi trên chiếc xế hộp sang trọng, tôi chỉ kịp hỏi người bán nước thì ra đó là tổng giám đốc nơi em làm. Tôi âm thầm bám theo em trên đường, và rồi tôi đã ngã quỵ hoàn toàn khi thấy em đi vào khách sạn cùng người đàn ông đó.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi liền gọi điện thoại cho em, em không trả lời chỉ một hồi chuông vang lên trong im lặng; lát sau em nhắn tin lại nói rằng mình đang họp. Phải, em đang họp, em đang "họp" trong một căn phòng mát lạnh cùng một người đàn ông khác.
Mọi thứ trước mắt tôi đều sụp đổ, gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền... Tôi khóc, khóc cho cuộc tình tan vỡ, khóc cho cuộc hôn nhân chưa bước chân vào ngưỡng cửa hạnh phúc đã vỡ tan.
2 hôm trước ngày đám cưới, tôi thông báo tới mọi người kèm lời xin lỗi vì một số lí do nên đã hủy cưới. Ngay sáng hôm đó em tới tìm tôi với một gương mặt không thể giận dữ hơn, em nói có phải tôi đã tìm được một người đàn bà khác rồi... Tôi cười, cười vào nỗi đau của tôi; khi tôi hỏi ngược lại, em chỉ biết lặng im và khóc, em năn nỉ tôi đừng hủy bỏ đám cưới, rằng em đến với người đàn ông đó cũng chỉ vì tiền, em cần tiền để lo cho cuộc sống sau này...
Tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng, chẳng lẽ tôi không đủ lo cho em để có được một cuộc sống hạnh phúc mà em lỡ lên giường với một kẻ giàu có. Tôi bỏ lại sau lưng tất cả, gia đình, sự nghiệp, và bỏ lại em bởi lẽ cú sốc này với tôi quá lớn, tôi cần phải có thời gian để phục hồi lại những vết thương đang hằn sâu trong tim tôi, cũng có lẽ sẽ không....
Theo Khám Phá