Gia đình tôi chuyển về ở khu chung cư đang ở cũng đã được 3 năm. Vợ chồng tôi chơi thân nhất với nhà chị Hằng, anh Nam - ở sát vách nhà tôi. Vợ tôi và chị Hằng tuy không cùng lứa tuổi nhưng lại yêu thích thời trang nên họ suốt ngày qua lại, rủ nhau đi shopping, mua sắm nên dần dà hai gia đình trở nên thân thiết với nhau. Là đàn ông và cũng bận bịu nhiều công việc nên tôi và anh Nam (chồng chị Hằng) cũng chỉ ngồi tám chuyện với nhau khi hai gia đình tổ chức ăn uống, hát hò chung. Anh Nam hơn tôi 4 tuổi và làm giám đốc của một công ty cổ phần xây dựng.
Tôi cũng làm trong nghành xây dựng nhưng là dân công trình suốt ngày đi công tác từ Bắc chí Nam. Nhờ có gia đình nhà chị Hằng nên tôi lại càng an tâm trong những chuyến đi xa. Nhà anh chị ấy chỉ có 1 đứa con mà cháu cũng đã lớn chứ không như vợ tôi một nách hai con mọn. Thằng lớn năm nay học lớp 2 còn cô con gái chỉ mới 22 tháng. Có lần tôi đi công tác miền Nam, ở nhà thằng lớn và con bé thi nhau vào viện. Anh em họ hàng thì xa xôi nên cũng may có sự giúp đỡ của chị Hằng, anh Nam. Tôi thầm cảm ơn anh chị hàng xóm nhiều lắm nên cứ sau mỗi chuyến công tác dài ngày, tôi luôn mua các đặc sản vùng miền sang biếu anh chị hoặc mời họ sang nhà ăn uống.
Vợ tôi thì luôn xem họ như người thân ruột thịt. Có lần anh Nam ốm mà tôi thấy vợ tất bật lo cơm cháo hơn cả chị Hằng. Tôi trêu đùa "Vợ lo lắng hơn cả khi chồng ốm ấy nhỉ" thì cô ấy bảo: "Chị Hằng buôn bán lấy đâu ra thời gian, vả lại còn nấu ăn vụng nên nhờ em mang đồ ăn qua cho anh Nam. Người ta giúp mình thì nhiều chứ nhà mình có mấy khi giúp được gia đình anh chị ấy đâu". Ngẫm lại vợ tôi nói quá đúng và thực lòng tôi cũng chỉ đùa cho vui chứ trong lòng rất ủng hộ, tán thành việc làm ân nghĩa của vợ. Họ không chỉ san sẻ, giúp đỡ chuyện lặt vặt mà còn cho vợ chồng tôi mượn gần 200 triệu để trả nợ ngân hàng khi đáo hạn.
Có một điều khiến tôi thật sự không thấy thoải mái khi anh Nam có vẻ luôn cưng chiều con bé út nhà tôi. Mà nhiều khi tôi thấy con gái mình có nhiều nét hao hao giống anh ấy hơn bố đẻ nó là tôi. Tôi nghĩ như vậy vì có hôm hai nhà cùng đi thang máy và anh Nam bế con bé thì bà hàng xóm tầng trên cứ xuýt xoa khen: "Ôi sao bố con nó giống nhau thế". Chị Hằng để quên túi xách nên xuống sau và không có mặt trong thang máy hôm đó. Câu nói của bà hàng xóm khiến anh Nam có vẻ mất tự nhiên và lúng túng rồi chỉ về phía tôi: "Bố cháu đây cơ bà ạ, tôi là bác cháu".
Ảnh minh họa
Và rồi một biến cố lớn xẩy ra với nhà chị Hằng và cũng là lúc mối nghi ngờ trong tôi càng ngày một lớn. 12g đêm chị Hằng đập cửa nhà tôi khóc lóc: "Anh Nam đi công tác với cơ quan bị tai nạn nặng lắm không biết qua nổi không. Chị vừa nhận được tin của mấy anh em cùng cơ quan anh ấy báo về". Chị Hằng vừa nói dứt lời thì vợ tôi mặt tái nhợt rồi ôm chị Hằng khóc lóc. Tôi có cảm giác như cô ấy đau khổ, sốc hơn cả chị Hằng.
Tôi chở chị Hằng vào viện nhưng trong lòng thấy vô cùng hoang mang, bất an. Trong đầu tôi vẫn không thể lý giải vì sao mà vợ mình dành nhiều tình cảm cho anh Nam đến vậy. Chuyện càng khiến tôi đau đầu hơn khi sáng hôm sau vào viện thăm anh Nam trong phong cấp cứu, vợ tôi cứ nắm lấy tay anh ấy khóc không ngừng. Cũng may nhờ trời là cuối cùng thì anh Nam cũng qua cơn nguy hiểm.
Nhìn vợ tất tả vừa chăm con vừa thay phiên với chị Hằng vào chăm anh Nam trong viện khiến tôi thêm nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ. Phải chăng có một bí mật động trời nào mà tôi chưa được biết trong chuyện tình cảm mờ ám này? Và đưa con gái út liệu có phải đúng là giọt máu của tôi khi mà nó thân thiết và giống anh Năm nhiều đến vậy? Tôi phải làm sao để giải tỏa mối nghi ngờ này mà không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc hai gia đình bởi biết đâu suy luận của tôi là sai thì sao?... Và nếu những nghi ngờ của tôi là đúng thì tôi biết phải giải quyết thế nào đây?
hn.megafun.vn