Tôi và vợ yêu nhau gần 2 năm thì làm đám cưới. Lúc lấy nhau chúng tôi đều mới ra trường, đang đi ở nhà trọ, tay trắng chưa có gì cả. Nhiều đêm nằm trong căn phòng trọ tềnh toàng, chúng tôi chỉ biết ôm chặt lấy nhau và động viên cùng cố gắng.
Vợ tôi ngoài công việc ở công ty cô ấy còn tranh thủ làm thêm khá nhiều thứ. Vì vậy mà thời gian làm việc của cô ấy không chỉ là 8 tiếng hành chính mà nó bắt đầu từ 5 giờ sáng cho tới tận 12 giờ đêm. Biết vợ vất vả vì tương lai gia đình nên tôi cũng cố gắng không kém cô ấy. Tôi bắt đầu bắt tay nhận dự án làm thêm với bạn bè đồng nghiệp. Và chỉ qua một năm, việc tay trái của tôi lại kiếm ra tiền còn hơn rất nhiều công việc chính.
Kinh tế không còn khó khăn, cuộc sống của vợ chồng tôi cũng khấm khá hơn. Chúng tôi chuyển từ căn nhà trọ 14m2 tới thuê căn nhà 30m2 và sắm sửa thêm một số tiện nghi để chào đón đứa con sắp chào đời sau 2 năm kết hôn.
Chúng tôi chuyển từ căn nhà trọ 14m2 tới thuê căn nhà 30m2 và sắm sửa thêm một số
tiện nghi để chào đón đứa con sắp chào đời sau 2 năm kết hôn. (Ảnh minh họa)
Muốn tôi toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp nên dù bầu bí vợ vẫn cố gắng tự lo mọi việc không bắt tôi phải dành thời gian cho cô ấy. Sinh xong cũng một tay cô ấy chăm sóc con cái chứ chẳng cần nhờ tới bố mẹ hai bên. Vì thực sự chúng tôi cũng biết bố mẹ ở quê, ruộng vườn nhiều không thể nào dứt ra được. Vì vợ quá đảm đang mà tôi lại có nhiều thời gian rảnh rang, công việc xong không phải lao vội về nhà như mấy ông có vợ ở cữ mà vẫn nhởn nhơ ngoài quán nước tụ tập bạn bè. Ai cũng bảo số tôi sướng, phúc đức lắm mới lấy được cô vợ như thế. Lẽ ra tôi phải biết ơn, thương yêu vợ nhiều hơn thì tôi lại làm việc ngược lại.
Rảnh rỗi sinh hư đốn, tôi đã cặp kè với cô đồng nghiệp cùng công ty tới mức cô ấy có bầu. Oái oăm thay, lúc cô ấy phát hiện mình có bầu cũng là lúc phát hiện thêm có khối u bên trong người. Tôi ép cô ấy bỏ con nhưng bác sĩ nói không bỏ được vì sẽ rất nguy hiểm cho người mẹ. Thời gian mang bầu cô ấy cần phải được theo dõi sức khỏe nghiêm ngặt và sẽ sinh theo chỉ đạo của bác sĩ.
Tôi không muốn mất vợ nên vẫn ép cô ấy bỏ thai. Không ngờ cô ấy đã tới nhà tìm gặp vợ tôi trong lúc tôi đi vắng. Không biết hai người đó nói với nhau những gì, chỉ biết rằng tối hôm đó tôi vừa bước chân vào nhà thì đã thấy vợ bế con ngồi bên cạnh va ly quần áo:
- Em… em làm cái gì vậy?
- Cô ấy đáng thương hơn là đáng trách. Anh không thể làm hại tính mạng của 2 con người được. Hãy đưa cô ấy về đây và chăm sóc cô ấy, đứa bé cũng là cốt nhục của anh, mẹ con em sẽ đi. Em tự lo được cho con mình. Đơn em ký rồi đấy.
Nói rồi vợ bồng đứa con gái mới hơn 1 tuổi rồi kéo va li đi mặc tôi níu giữ thế nào cô ấy cũng không ở lại. Khi biết người tình mang bầu đứa con trai, bố mẹ tôi đã bắt tôi đón bằng được cô ấy về chăm sóc. Vậy là tôi và vợ ra tòa, tôi làm đăng kí kết hôn với cô đồng nghiệp còn vợ thì bế con đi đâu không rõ nữa.
Cuộc sống mưu sinh sau đó cuốn tôi vào vòng xoáy không còn thời gian thảnh thơi như trước. Vợ mang bầu lại có bệnh nên từ lúc chửa đẻ tới khi sinh nở tiêu tốn khá nhiều tiền. Sinh xong cô ấy lại rất yếu, may mà u lành phẫu thuật thành công tính mạng giữ được, nhưng thuốc thang rất nhiều.
“Anh cầm tiền mua quà trung thu cho con, đừng để trẻ nó buồn. Con mình em
chuẩn bị đủ cả rồi”. (Ảnh minh họa)
Vợ cũng chẳng làm được gì mà chỉ ở nhà trông con, mọi chi phí sinh hoạt đổ hết lên đầu tôi. Giờ công việc làm thêm cũng không suôn sẻ như trước vì có nhiều đối thủ cạnh tranh, thu nhập của tôi chỉ còn được bằng phân nửa ngày trước. Nếu vợ cũ đẻ tôi thảnh thơi bao nhiêu thì vợ mới sinh tôi vất vả bấy nhiêu. Nhiều khi tiền trong nhà cạn kiệt mà còn không biết xoay đâu nữa.
2 hôm trước tiền hết mà lương vẫn chưa có. Trong nhà còn đúng 300 ngàn tôi đưa vợ 150 ngàn còn mình cầm 150 ngàn để đổ xăng và mua đồ ăn. Định tới công ty vay thêm bạn bè đồng nghiệp mà cậu bạn bảo sáng mai cậu ấy mang đi cho chứ nay không mang tiền mặt.
Trên đường về đi qua cửa hàng tạp hóa thấy người ta bày đồ trung thu nhiều quá, tôi dừng xe bước vào xem có đồ gì không để mua cho đứa con 2 tuổi ở nhà. Cậu con trai thích ô tô thích siêu nhân lắm. Tôi cầm chiếc xe ô tô điều khiển khá đẹp và bộ đồ siêu nhân tới hỏi chị bán hàng giá tiền. “Tất cả 500 ngàn anh ạ, anh mua về cho cháu đi. Chắc chắn con thích lắm đấy ạ”.
Tôi thoáng giật mình, trong ví chỉ còn có 150 ngàn, còn phải đổ xăng nữa. Tôi tần ngần một chút rồi đặt cái ô tô và bộ siêu nhân xuống: “Cô ơi, để mai tôi bảo mẹ cháu dẫn cháu ra mua cô nhé, tôi mua về sợ cháu lại không đồng ý”. Tôi bước ra ngoài, cô bán hàng có vẻ khó chịu nhặt đồ cất vào tủ. Nhưng vừa mới bước được mấy bước thì sốc nặng khi thấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng trước mặt mình.
Là Hạnh – vợ cũ của tôi sao. Tôi còn choáng váng hơn khi Hạnh rút ra tờ 500 ngàn rồi bảo tôi: “Anh cầm tiền mua quà trung thu cho con, đừng để trẻ nó buồn. Con mình em chuẩn bị đủ cả rồi”. Thì ra Hạnh đã đứng đằng sau chứng kiến mọi chuyện. Tờ tiền được đặt vào tay tôi rồi rơi xuống đất từ khi nào không hay, tôi chết trân tại chỗ nhìn Hạnh bước lên chiếc xe sang trọng đó rồi phóng đi. Tôi không ngờ có này lại gặp vợ cũ trong hoàn cảnh này, nỗi ân hận tột cùng trào dâng trong lòng, nhưng tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gọi cho cô ấy, chẳng còn xứng đáng để gặp lại đứa con gái của mình nữa rồi.
Theo Motthegioi.vn