Tôi và anh đều là những con người nghèo khó của xã hội tìm về đây, nơi thành phố xa hoa này để lập nghiệp hy vọng có một cuộc sống an nhàn hơn...
Tuy nhiên vì chỉ tốt nghiệp trung cấp nên xin mãi không được việc, tôi phải xin vào làm nhân viên phục vụ trong quán karaoke. Còn anh cũng chẳng hơn gì tôi, chỉ là một anh phu bốc vác hàng hóa ở bến xe.
Lúc này tôi mới bàng hoàng, hóa ra bấy lâu nay anh chỉ lợi dụng tôi
cả về thể xác chứ thực sự thì chẳng có chút tình yêu nào
ở trong đấy cả... vậy mà đôi khi tôi cứ ngỡ
đó là tình yêu.
Chúng tôi gặp nhau trong một chuyến xe về quê và nhanh chóng làm quen rồi thân thiết. Tôi cũng không giấu anh về công việc của mình, và anh cũng không phản đối tôi làm việc ở đó. Anh bảo, môi trường nào cũng có người tốt, kẻ xấu, quan trọng là mình như thế nào thôi. Anh cũng nói rằng, anh tin tôi không phải là một cô gái không biết giữ mình, nên ngỏ lời yêu tôi.
Công việc của anh không tốt, nhưng công việc của tôi cũng chẳng hơn gì anh. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì những câu nói của anh, và thầm cảm ơn cuộc sống đã mang đến cho tôi một người đàn ông hiểu tôi, và hiểu công việc tôi đang làm.
Yêu nhau được một thời gian, anh đề nghị chúng tôi về sống chung nhà để tiết kiệm chi phí và tiện đưa đón tôi đi làm, vì công việc của tôi hay đi về muộn. Thấy anh cũng có lý, anh lại yêu thương mình và muốn tiến tới tương lai nên tôi đồng ý cùng anh thuê một căn phòng riêng để hai đứa cùng ở.
Hàng ngày, anh đưa tôi đi làm rồi mới đi làm việc của mình, tối về anh lại nấu cơm và đón tôi về rồi hai đứa mới ăn cơm. Sống với nhau một thời gian, tôi bảo anh làm đám cưới, nhưng anh bảo đợi một thời gian nữa, hai đứa tiết kiệm thêm tiền rồi mới tính đến chuyện hôn nhân, vì bây giờ công việc không ổn định, nếu cưới, sinh con sẽ không nuôi nổi con.
Anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình, và mọi người cũng rất ủng hộ tình yêu của chúng tôi. Có điều, anh không dám nói với bố mẹ anh là tôi làm phục vụ ở quán karaoke mà nói làm kế toán ở nhà hàng.
Gần đây, tôi thấy anh hay “chểnh mảng” việc đưa đón tôi đi làm và viện lý do anh bận việc này việc kia. Có hôm anh còn đi chơi đến tận khuya mới trở về nhà, tôi hỏi thì anh bảo công việc bận rộn, nên anh phải làm thêm. Nhưng tôi cũng không biết anh nói đúng hay sai, vì kinh tế chúng tôi vẫn để riêng, chỉ đóng góp chung tiền thuê nhà, ăn uống, sinh hoạt, còn ai làm được bao nhiêu tiền thì người ấy tự giữ lấy.
Biểu hiện của anh làm tôi thấy nghi ngờ anh có người con gái khác nên gặng hỏi mãi nhưng anh vẫn chối không nhận. Sợ anh bỏ tôi, tôi đề nghị anh làm đám cưới thì anh cứ lần nữa mãi không nghe.
Thế rồi tôi bảo với anh rằng, nếu anh không cưới thì tôi sẽ bỏ đi không ở cùng anh nữa, lúc này anh mới bảo tôi rằng: Đi thì chia tay, em tưởng anh sợ à. Nói cho em biết, vợ anh phải là con gái nhà lành cơ, chứ cái dạng làm ở quán karaoke như em thì không có vé đâu.
Lúc này tôi mới bàng hoàng, hóa ra bấy lâu nay anh chỉ lợi dụng tôi cả về thể xác chứ thực sự thì chẳng có chút tình yêu nào ở trong đấy cả... vậy mà đôi khi tôi cứ ngỡ đó là tình yêu.
Phunutoday