Tôi không quan tâm tới dư luận xã hội nên không sợ lời khen chê của bất kỳ ai cả. Vì vậy mọi người thoải mái ném đá, yên tâm rằng tôi sẽ đọc hết và nếu có lời bình luận nào hay ho, tôi sẽ đăng tải lại trên facebook của mình.
Tôi là con một, gia đình cũng có của ăn của để. Vừa vào đại học, bố mẹ tôi đã mua ngay cho tôi một căn nhà chung cư nho nhỏ để tôi ở. Đây cũng chính là thiên đường tụ tập của tôi.
Tôi thường rủ các bạn về đập phá và đưa bạn gái về qua đêm. Tuy nhiên, bạn gái thì tôi chỉ có mỗi em, hoa khôi của khoa. Thú thật là từ lúc dụ dỗ được cô ấy lên giường với mình, tình cảm của tôi lâu dần thành nhạt nhẽo. Chúng tôi mang tiếng yêu nhau nhưng về bản chất chỉ là cô ấy muốn tiền mua sắm, tôi liền cho. Đến khi muốn “giải quyết” tôi gọi, cô ấy liền đến. Ngoại trừ hai lần đưa cô ấy đi chơi lúc tán tỉnh theo đuổi, thì về sau hầu như cứ gặp nhau là chúng tôi không ra khỏi phòng.
Vừa tốt nghiệp xong, cô ấy đã thông báo có bầu 3 tháng và đòi cưới. Số tôi rõ là "nhọ". Biết cô ấy lừa vào tròng mà không làm sao vùng vẫy thoát được. Vậy là tôi đã phải kết hôn ở cái tuổi quá trẻ và lấy một cô gái đã hết sức hấp dẫn đối với mình. Vì thế mà tôi bất mãn với cuộc hôn nhân này.
Tôi vào công ty của bố làm việc còn vợ tôi ở nhà đếm ngày chờ sinh. Ở công ty, hầu như không ai biết tôi là con trai của giám đốc, vì thế tôi vẫn phải chịu cảnh bị chèn ép. Song, con gái ở văn phòng thì vô cùng bạo dạn. Một số cô gái trẻ chưa chồng tỏ ra rất “chịu chơi”, họ thường rủ rê cánh con trai bọn tôi đi ăn uống rồi hát karaoke tới tận khuya. Mới vào, tôi chưa hiểu “luật”, sau rồi được người mách, tôi chơi "tới bến" luôn. Vì thế, số đêm tôi không về nhà bắt đầu nhiều hơn.
Dù mỗi lần về, vợ tôi đều cau mày trách móc, song không dám làm ra chuyện gì quá đáng
bởi cô ấy đang hoàn toàn phụ thuộc vào tôi (Ảnh minh họa)
Dù mỗi lần về, vợ tôi đều cau mày trách móc, song không dám làm chuyện gì quá đáng bởi cô ấy đang hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Nắm được điểm yếu này, tôi ngày càng rong chơi giỏi hơn.
Cuối cùng vợ tôi cũng sinh một bé gái. Không yêu thương vợ lắm nhưng tôi rất hợp với con. Tôi bắt đầu về nhà nhiều hơn để bế con và cho con ăn. Tuy nhiên, tôi không hề gần gũi vợ thêm một lần nào từ khi cô ấy đẻ. Tôi ghét nhìn thấy cơ thể và dáng vẻ như một con cá sấu của vợ lúc này.
6 tháng sau, cô ấy mắc chứng u uất sau sinh nên mẹ vợ đón về chăm sóc. Cả con gái cũng phải theo về luôn. Nhà mẹ vợ tôi khá xa, cách gần 40km nên tôi không thể thường xuyên đến thăm con gái được. Mặc dù khá nhớ con nhưng chuỗi ngày tự do của tôi sau khi cưới vợ chính thức bắt đầu.
Chỉ vài ngày sau khi vợ về quê, tôi đã lang thang ở các quán bar để tìm kiếm đối tượng chơi trò tình ái. Sau hai lần ngồi đến quá nửa đêm tôi quen được một cô gái xinh đẹp, hợp ý. Cô ấy đến dự liên hoan tạm biệt kiếp độc thân của một đồng nghiệp nữ. Còn tôi lại đang chào đón kiếp độc thân tạm thời của riêng mình. Vì thế tôi cò cưa, cô ấy đong đưa. Cuối cùng chúng tôi rủ nhau vào khách sạn chỉ sau 1 tiếng gặp mặt.
Sau khi qua đêm với cô ấy, tôi bỗng cảm thấy tội lỗi dâng trào với vợ của mình. Song chỉ một lúc sau tôi đã quên chuyện này như bao lần khác. Từ đó tôi thường xuyên la cà ở quán bar hơn. Tôi cũng có vài cuộc tình một đêm khác, thậm chí những người phụ nữ đó tôi cũng chẳng biết tên thật.
Tuy nhiên, vợ tôi ở lỳ nhà mẹ đẻ đến tận khi con gái tròn một tuổi. Thời gian đầu tôi còn thường xuyên gọi điện hỏi thăm con gái. Nhưng hai tháng trở lại đây vì vừa bận công việc, vừa bận ăn chơi nên tôi ít gọi hơn. Mà từ lúc về nhà mẹ đẻ đến giờ, vợ tôi cũng chưa từng gọi điện cho tôi lấy một lần, vì thế mà cảm giác tội lỗi vừa nhen nhúm lên đã bị tôi dập tắt.
Tôi lấy điện thoại gọi cho vợ nhưng điện thoại báo tắt máy. Nhà mẹ vợ tôi không có máy bàn, ông bà lại không dùng điện thoại di động. Chờ đến đêm, tôi lại gọi nhưng không được. Vì thế, tôi bắt đầu lo sốt vó. Tôi nghi ngờ không biết vợ tôi làm gì mà phải thay số điện thoại, con gái tôi thì sao? Nó có khỏe mạnh không?
Trong đầu tôi đầy ý nghĩ điên rồ. Hai ngày sau, sau khi gọi đến hàng chục cuộc mà vẫn nhận được tin báo không liên lạc được, tôi bèn đánh xe lặn lội đường xa về tận nơi thăm nom.
Về đến nhà vợ, tôi hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy vợ mình ngây ngây dại dại ngồi thẫn thờ ở bậc cửa, trong tay cầm cây sào có buộc túi nilon khua khoắng đuổi gà. Lúc đầu tôi còn cho rằng cô ấy đang cố tình làm như vậy. Nhưng đến khi tôi tiến lại gần, cô ấy vẫn ngồi như thế, không thèm ngước mắt nhìn tôi.
Tôi giữ vai vừa lay vừa gọi cô ấy, đến khi cô ấy nhìn thấy tôi liền bật cười bẽn lẽn rồi vùng vẫy thoát khỏi tay tôi chạy ào vào phòng, đóng sầm cửa lại gọi “mẹ ơi” oang oang lên. Tôi hoảng sợ đến nỗi đổ mồ hôi hột. Đúng lúc này mẹ vợ tôi xách cái giỏ đi chợ về. Nhìn thấy tôi, bà lấy luôn cây sào vợ tôi vừa cầm để vụt tôi túi bụi. Vừa vụt bà vừa đuổi tôi đi “Mày cút khỏi nhà tao ngay, mày đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa, cút ngay. Mày làm khổ con gái tao chưa đủ sao mà còn dám vác mặt về đây…”.
Bị ăn đòn đau mà không rõ nguyên nhân, tôi giật cây sào trong tay bà, bẻ làm bốn rồi vứt xuống chân bà. Tuy nhiên tôi vẫn cố nhẹ giọng hỏi bà: “Mẹ bình tĩnh nói chuyện cho rõ phải trái xem. Vợ con bị làm sao vậy?". Tức thì bà lại nhảy xổ lên nói không có loại con rể như tôi, bảo tôi đừng gọi bà là mẹ nữa, cũng cấm nhận con gái bà là vợ. Đang ầm ĩ thì bố vợ tôi bế con gái tôi về. Ông mắng bà một hai câu rồi bảo bà vào phòng dỗ con gái, còn tôi vào phòng khách nói chuyện.
Tôi đưa tay ra đón con gái nhưng nó liền úp mặt vào ngực ông ngoại, nhất quyết không theo tôi. Ngượng ngùng, tôi ngồi ngay ngắn lại hỏi ông, vợ tôi bị làm sao mà nhìn thấy tôi lại chạy. Bố vợ tôi lắc đầu thở dài nói vợ tôi bị như vậy cách đây gần 3 tháng rồi. Đi khám bác sĩ bảo trầm cảm sau sinh. Bình thường cô ấy chỉ thích ngồi thẫn thờ hoặc nghe thấy tiếng con gái khóc là gào ầm lên.
Vậy đấy mọi người ạ, tôi là một gã đàn ông đểu cáng như thế đấy (Ảnh minh họa)
Sau bố vợ bảo tôi viết đơn ly hôn đi, ông bà không muốn nhận tôi là rể nữa. Tôi ấp úng nói bố mẹ cho cơ hội chăm sóc vợ thì ông đã đập bàn nói nếu không phải vì tôi chơi bời khắp nơi, đêm nào cũng mang gái về nhà để người khác biết được, gọi điện thoại mách vợ tôi thì vợ tôi cũng không đến nỗi bệnh nặng thêm như vậy. Ông không muốn nhìn thấy tôi nữa và bảo tôi nhanh bước khỏi nhà ông nếu không ông gọi làng xóm họ hàng tới đánh cho tôi một trận.
Nhìn khuôn mặt tức giận của ông khiến tôi chùn bước. Tôi nhỏ nhẹ nói bố cho con gặp vợ con một lúc. Ông khua tay bảo vợ nhìn thấy tôi là chạy có nghĩa không muốn gặp tôi, bảo tôi đi đi. Tôi xin ông cho bế con gái một lúc, ông thở dài đưa con cho tôi nhưng bé không chịu, khóc toáng lên. Vừa nghe con khóc, vợ tôi ở trong phòng cũng gào lên theo. Hoảng hốt, tôi vội trả con cho ông ngoại.
Đứng mãi trong phòng khách cũng không giải quyết được gì. Tôi ra xe nằm ì trong đó để suy nghĩ tìm cách cứu vãn mọi chuyện. Nhưng đã 1 tuần rồi, tôi vẫn chưa tìm ra cách nào. Dù rất sợ bố nhưng tôi vẫn gọi điện thú thật mọi chuyện với bố mẹ đẻ để nhờ mẹ tìm cách giúp. Bố tôi chỉ nói đúng một câu, tự làm tự chịu. Mẹ tôi thì an ủi tôi đưa vợ đến bệnh viện khám, điều trị dứt điểm xong thì ly hôn vì cô ấy chắc chắn không còn muốn sống cạnh tôi nữa. Song, cái khó là tôi không làm sao đưa cô ấy đi viện được. Giờ cả bố mẹ vợ đều cấm tôi bước chân vào nhà.
Vậy đấy mọi người ạ, tôi là một gã đàn ông đểu cáng như thế đấy. Ngày mai, tôi sẽ tìm cách gặp mẹ vợ, đưa cho bà một khoản tiền rồi nhờ bà đưa vợ tôi đi viện điều trị. Hy vọng bệnh tình cô ấy sớm khỏe mạnh.Giờ, tôi chỉ mong ước trước mắt điều này thôi.
Theo Ttvn.vn