Nhà tôi và Loan ở gần nhau, là bạn thanh mai trúc mã, hai chúng tôi học chung lớp lên đến tận cấp 3. Trong khi Loan học rất giỏi thì tôi lại học kém, Loan thi đậu trường đại học có tiếng còn tôi thì thi rớt. Nhưng do nhà nghèo nên bố mẹ Loan không cho đi học lên cao nữa, họ nói con gái học cao rồi cũng chỉ tốn tiền của bố mẹ khi đủ lông đủ cánh về phục vụ nhà chồng. Thương bạn đỗ đạt cao mà không được đi học nên tôi khuyên Loan:
- Tôi bị rớt đại học rồi nên không thể tiếp tục con đường học hành được nữa, còn bạn học giỏi đỗ cao hãy cố gắng mà học. Khi nào lên thành phố đi dạy thêm kiếm tiền tự trang trải việc học không cần dùng đến tiền của bố mẹ nữa Loan ạ.
- Tớ không muốn đi học mà không có bạn, tớ… tớ nghĩ là tớ yêu bạn mất rồi.
- Hả, yêu tôi sao, không được đâu chúng ta chỉ là bạn thân thôi, tôi đâu có yêu bạn.
Dù đã từ chối thẳng thừng câu tỏ tình của Loan nhưng cô ấy càng yêu mãnh liệt hơn. Ngày nào Loan cũng sang nhà tôi để phụ giúp mẹ tôi xếp rau đi chợ bán và làm những việc vặt trong nhà. Bố mẹ tôi rất quý mến Loan coi cô ấy như con cái trong nhà, những lúc nhìn Loan thấy ghét quá tôi liền đuổi về không thèm tiếp thì bị bố mẹ mắng tơi tả. Chỉ đến khi Loan đứng ra cầu xin:
- Hai bác đừng mắng anh ấy nữa, có lẽ hôm nay trong người anh ấy không được vui ạ.
- Cái thằng trời đánh này suốt ngày chỉ ăn rồi ngồi xem điện thoại chẳng biết làm gì, gia đình mình phải có diễm phúc lắm mới có được người con dâu tương lai giỏi giang và hiền thục thế này.
Khi Loan ra về tôi nói thẳng với bố mẹ là không yêu cô ấy, ai ngờ bố cầm chiếc roi to đùng để đánh tôi. Không ai bảo vệ mình, tôi nhịn không nổi nữa bỏ nhà ra đi. Học xong cấp 3 không nghề ngỗng gì trong tay tôi bước ra cuộc đời với bao cơ cực khổ ải. Được sống trong sự bao bọc của người thân và miền quê êm đềm, tôi như đứa trẻ vô gia cư lạc giữa dòng người tấp nập.
Tôi làm bất kỳ nghề nào miễn là người ta thuê và trả tiền để sống, với đủ các nghề như rửa bát, đánh giày, phụ hồ, thợ xây, chạy quán nước… Những ngày sống nơi đất khách quê người cho tôi nghị lực và sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Cuộc đời tôi chỉ thay da đổi thịt khi gặp được người con gái mình yêu. Nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ cô ấy tôi có chỗ đứng trong một công ty.
Sau 12 năm bỏ nhà ra đi đã gặt hái được thành công nhất định, đã đến lúc tôi phải đưa người yêu về ra mắt bố mẹ chuẩn bị đám cưới. Về đến quê hương mọi thứ vẫn y nguyên chẳng có gì thay đổi cả, tôi đi từ từ để ngắm cảnh quê. Người yêu tôi bảo:
- Đây có chợ, chúng ta mua thứ gì đó về biếu bố mẹ anh ạ.
Nhìn thấy cô bán hàng tôi tự đặt câu hỏi không biết cô này là con cái nhà ai lại bị mất cả hai chân mà tôi không biết. Đang chăm chú nhìn vào đôi chân tật nguyền thì cô chủ quán bỏ chiếc nón ra quạt. Tôi giật mình hét lên:
- Loan, sao em ra nông nỗi này?
Không trả lời tôi Loan vội thu dọn rổ trái cây bỏ nên chiếc xe lăn và đẩy về. Nghe giọng người yêu gọi lên xe khiến tôi cũng nhanh chóng quên Loan mà đi về nhà. Vừa về đến nhà mẹ nhìn thấy tôi liền lao ra ôm chặt vừa khóc vừa đấm tôi thùm thụp. Còn bố im lặng phì phì điếu thuốc khiến tôi thấy có điều gì bất ổn đã xảy ra trong thời gian tôi vắng nhà.
Để phá tan bầu không khí nặng nề tôi giới thiệu với bố mẹ về người yêu đang đứng chân chân trước cửa nhà. Tưởng bố mẹ sẽ vui mừng đón được người con dâu vừa giỏi giang lại giàu có nào ngờ bố thở dài mà nói:
- Con bỏ nhà ra đi mười mấy năm để cho những người ở lại phải chịu bao đắng cay tủi nhục.
- Bố nói gì con không hiểu, mà thôi chuyện qua rồi bố mẹ hãy bỏ đi, con biết mình có lỗi nhưng cũng chính sự quyết chí ra đi con đã có sự nghiệp công danh và cả người con gái mình yêu. Lần này hai chúng con về báo cho bố mẹ chuyện cưới xin vào tháng tới ạ.
- Anh chị cưới thì cứ cưới còn tôi không có mặt mũi nào đến dự đâu.
- Bố nói gì con không hiểu, từ nãy đến giờ bố toàn nói ám chỉ điều gì vậy?
- Cái Loan nó đợi anh 12 năm trời, nó như dâu trong nhà. Mẹ anh đi đâu cũng nhờ nó chở để rồi trong một lần đi công việc, vụ tai nạn xảy ra đã cướp mất đôi chân của con bé. Chỉ vì anh mà từ một cô gái xinh đẹp hiền thục Loan trở thành một cô gái quá lứa lỡ thì và bị tàn phế nữa. Ông bà bên đó giận gia đình chúng ta lắm và hắt hủi luôn cả con Loan để bây giờ nó phải sống nương tựa vào một ngôi nhà hoang ở đầu làng đấy. Bố không có quyền bắt anh phải làm gì nhưng anh tự suy nghĩ nên làm gì cho đừng phải xấu hổ khi quay đầu nhìn lại.
Những lời bố nói khiến tôi bàng hoàng đau đớn, không ngờ chỉ vì yêu say đắm tôi mà Loan đã không tiếc cả tuổi thanh xuân để chờ đợi. Cái giá để có được tình yêu của Loan quá đắt đỏ là đánh đổi cả một đôi chân. Tôi và người yêu đến nơi Loan sống, nhìn căn nhà cũ nát chẳng có thứ gì quý giá. Còn Loan đang cố lê từng bước vào nhà, tôi không cầm nổi nước mắt lao đến ôm Loan vào lòng:
- Sao em tự làm khổ mình thế này, bây giờ anh phải làm sao để trả hết nợ cho em đây hả Loan.
Loan đẩy tôi ra mà im lặng cúi gằm mặt xuống đất. Trong giây phút đó tôi không nghĩ được nhiều mà quay sang người yêu bảo:
- Anh xin lỗi không thể đi hết cuộc đời này với em, hãy về thông báo với bố mẹ hủy đám cưới và anh sẽ không quay lại thành phố nữa đâu. Anh sẽ ở lại quê hương làm ăn và chăm sóc người con gái đã vì anh mà hi sinh quá nhiều.
- Anh thương cô ta còn em thì sao, em cũng yêu anh lắm đừng bỏ em mà đi.
- Hãy hiểu cho anh, lương tâm anh không cho phép, anh không thể sống những ngày tháng hạnh phúc bên em mà đầu óc lúc nào cũng thấy ân hận về việc mình đã làm.
(Ảnh minh họa)
Sau khi đã nói hết nước hết cái và đưa người yêu ra xe ô tô tôi lái xe quay lại nhà Loan. Tôi quỳ xuống cầu xin Loan tha thứ tất cả và chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Nhưng Loan không đồng ý:
- Anh hãy quay về với người yêu đi, đừng vì thương hại con người tàn phế này mà mất đi tương lai sự nghiệp đang đợi trước mắt. Em sống khổ quen rồi, không muốn kéo anh chịu khổ cùng.
Mặc cho sự hắt hủi của Loan tôi vẫn kiên trì từng ngày ở bên chăm sóc và trò chuyện cùng em. Hi vọng một ngày nào đó Loan cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho em là chân thành chứ không phải là thương hại.
VA (Theo nld.com.vn)