Tôi và em sinh ra tại một làng quê nghèo của tỉnh lẻ. Chúng tôi bằng tuổi và học cùng trường, nhưng hồi đó tôi và em chỉ coi nhau như bạn bè chứ không có tình cảm gì đặc biệt. Nhưng thời gian trôi qua, tôi thấy hình như mình bắt đầu có những cảm giác lạ khi gặp em. Và sau khi cả hai cùng đỗ đại học, chúng tôi chính thức chuyển từ bạn bè qua thành người yêu.
Bốn năm học đại học trôi qua, em ra trường trước và đi làm tại một doanh nghiệp nhỏ. Tôi học ngành kĩ thuật nên ra trường muộn hơn em một năm. Lúc đó chúng tôi hứa hẹn khi cả hai cùng ra trường sẽ cưới nhau. Nhưng mọi việc không được thuận lợi, bố mẹ tôi ra sức phản đối với lý do gia đình hai bên đều không có điều kiện sợ sau này chúng tôi khổ. Hơn nữa, nhìn em yếu ớt, mọi người lo tôi vất vả. Nhưng tôi và em bỏ ngoài tai tất cả và quyết tâm chờ gia đình đồng ý.
Ngày hạnh phúc đến tôi vui sướng ôm em vào lòng (Ảnh minh họa)
Chúng tôi dọn về sống với nhau như vợ chồng. Thời gian sau đó em có thai, tôi đã vui mừng khôn siết và báo tin cho gia đình. Lúc ấy thì bố mẹ cũng đồng ý chuyện cả hai. Ngày hạnh phúc đến tôi vui sướng ôm em vào lòng.
Thấm thoát vợ tôi đã tới tháng cuối của giai đoạn thai sản nhưng tôi lại có công trình ở tỉnh xa nên không ở nhà chăm sóc em được. Ngày vợ đi đẻ tôi cũng không thể bên cạnh. Nên khi về nhìn em và con tôi lại càng yêu em nhiều hơn. Bố mẹ tôi cũng rất yêu quý cháu.
Sau khi sinh vợ tôi bị tắc tia sữa không cho con bú được nên bé phải bú sữa ngoài. Tôi cũng lo lắng nhưng nghĩ nhiều người bị vậy mà con tôi cũng phổng phao nên yên tâm phần nào. Những ngày sau đó tôi lại tiếp tục lên đường đi công trình còn đang dở dang. Nhưng cứ được nghỉ ngày nào tôi lại cố gắng về nhà thật nhanh để được nhìn thấy vợ và con.
Khi con tôi ngoài 6 tháng thì bé hay có triệu chứng ốm, sốt li bì. Tôi đi làm công trình sốt ruột nên gọi điện bảo vợ và bố mẹ cho bé đi khám. Dù kết quả không có gì, nhưng tôi vẫn quyết định xin nghỉ phép mấy ngày để đưa vợ và con lên bệnh viện Hà Nội kiểm tra cho yên tâm.
Khi khám, bác sĩ yêu cầu làm xét nghiệm để chẩn đoán chính xác hơn. Và khi cầm tờ kết quả trên tay, mặt vợ tôi tái mét. Tôi liền giằng tờ giấy trên tay của cô ấy và cũng điếng cả người. Con tôi bị ung thư máu. Như bản án tử hình với đứa trẻ chưa đầy một tuổi? Bác sĩ liệu có nhầm không? Tôi bình tĩnh đọc lại một lần nữa từng chữ từng câu. Vợ tôi khóc và ngất lịm tại chỗ.
Tôi bế con chờ vợ trong phòng hồi sức và thấy chân mình như không thể bước nổi. Nhìn con ngủ li bì mà tôi xót xa, khi vợ tỉnh dậy chúng tôi đã ôm nhau khóc rồi thống nhất sẽ chuyển con về bệnh viện Huyết học để điều trị lọc máu với phương án “còn nước còn tát”. Nhìn vợ héo hon mà tôi xót xa lắm.
Những tưởng đau khổ chỉ có thế thôi nhưng thời gian gần đây vợ tôi cũng có biểu hiện khó thở và cảm giác căng cứng phần ngực. Tôi đưa vợ đi kiểm tra và kết quả nhận được là vợ tôi bị ung thư vú. Tôi lặng người không nói được câu nào. Giờ vợ và con đều mắc bệnh ung thư, tôi cũng chả có tâm trí làm gì nữa. Sao ông trời bắt tội tôi thế này? Chả nhẽ nhà tôi vô phúc thế sao? Nhìn bố mẹ tôi buồn rầu khi đứa cháu trai và con dâu nằm viện tôi lại thấy thương bố mẹ hơn. Không biết vợ con tôi sẽ thế nào đây...
Vũ Nhật (Theo Giadinhvietnam.com)