Tôi cưới vợ khi đã ngoài 30 tuổi. Cô ấy vốn là con gái của gia đình khá giả và có cuộc sống đủ đầy từ nhỏ, nhưng không vì vậy mà cô ấy ngại gắn bó với một người như tôi - có tuổi thơ vất vả, thiếu thốn và mất bố từ sớm, một mình mẹ vất vả làm đủ mọi nghề để nuôi nấng hai anh em tôi lớn khôn và trưởng thành.
Sau khi cưới xong, bằng số tiền tiết kiệm được và phần hỗ trợ từ bố mẹ vợ, chúng tôi đã mua được căn nhà riêng khá khang trang, sạch sẽ. Vợ tôi cũng rất ủng hộ việc đón mẹ lên ở cùng với vợ chồng tôi.
Mẹ tôi vốn là người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó. Ngay cả đối với con dâu cũng vậy, mẹ lúc nào cũng đối xử và coi cô ấy như con đẻ của mình.
Vợ tôi ngoài việc đi làm thì mọi công việc ở nhà đều có mẹ chồng chăm lo hết, đến khi sinh con xong cũng vậy. Bà thường nói "Thôi con bận con nhỏ, lại còn công việc, mọi việc ở nhà cứ để mẹ làm cho". Bạn bè cô ấy đều nói số cô ấy sướng, có mẹ chồng còn chăm lo và yêu thương hơn cả mẹ đẻ. Cho đến một ngày...
Hôm đó vợ con tôi sang nhà ngoại chơi, có mỗi mẹ và tôi ở nhà. Sau bữa cơm, mẹ hỏi tôi rằng:
- Dạo này, con có cảm thấy mẹ nấu ăn ổn không? Có món nào thấy không vừa miệng không?
Tôi bật cười bảo: "Ơ, sao tự nhiên mẹ lại hỏi con thế? Từ trước đến nay, các món mẹ nấu con đều cảm thấy rất ngon và vừa miệng mà".
- Ừ, tại dạo này mẹ cảm giác mình như thích ăn mặn hơn nên muốn hỏi vậy. Thế vợ con có nói gì không?
- À, không mẹ ạ. Sáng nào mẹ cũng chuẩn bị cơm cho cô ấy đi làm nhỉ. Cô ấy chỉ ngại việc mẹ phải dậy sớm nấu nướng thôi. Hôm nào mệt mẹ cứ nghỉ ngơi đi nhé, bọn con ra ngoài ăn cũng được mà.
Kết thúc câu chuyện với mẹ, tôi cũng thấy hơi lạ một chút. Nhưng đúng là bình thường thì vợ tôi không có ý kiến gì về chuyện nấu ăn của mẹ mà. Lẽ nào cô ấy nói gì với mẹ à?
Chờ mãi đến tối thì vợ tôi cũng về. Ăn cơm, tới lúc vợ bê đồ đi rửa bát thì tôi lẳng lặng xuống dưới bếp, định bụng nhỏ to thăm dò vợ xem thế nào. Đang đi thì thấy cô ấy lôi hộp cơm từ cốp xe ra, nhưng kì lạ là lại đổ ập vào thùng rác. Hình như hộp cơm vẫn còn nguyên, vì tôi thấy có rau luộc và đồ ăn mặn nữa.
Thấy kì lạ, nhưng tôi xem như không có gì. Buổi chiều hôm sau, khi đi làm về, tôi đã bí mật mở cốp xe vợ và thấy hộp cơm vẫn nằm lăn lóc ở đó, lại còn nguyên.
Buổi tối, vợ lại đổ vào thùng rác rồi rửa bát đũa như bình thường. Tôi thấy rất băn khoăn bởi bình thường thì vợ tôi là người không biết giữ bí mật, có chuyện gì cô ấy cũng chia sẻ chứ chưa bao giờ giấu giếm tôi.
Tối hôm đó, khi chỉ còn hai vợ chồng, tôi nhẹ nhàng hỏi vợ:
- Em này, có phải em và mẹ đã nói chuyện gì về nấu ăn phải không?
- Ơ, em có nói gì đâu. Mà sao thế.
- Anh biết hết chuyện những hộp cơm bỏ vào thùng rác rồi. Nhưng anh nghi ngờ, có lẽ mẹ cũng đã tình cờ nhìn thấy em đổ hộp cơm mẹ chuẩn bị vào thùng rác rồi đó nên mẹ mới hỏi dò với anh xem có phải dạo này mẹ nấu ăn dở không?
- Ôi thế ạ. Thì vì em không muốn mẹ phiền lòng nên sáng nào cũng mang cơm mẹ chuẩn bị đi. Nhưng mà eo ơi, ngày nào mẹ cũng chỉ nấu đạm bạc, lại còn ăn toàn rau luộc nữa chứ. Nên em mới không thể ăn nổi.
- Thế là em lại đãng trí rồi. Anh nhớ tháng trước em còn nói phải tích cực ăn đồ luộc vì đợt kiểm tra sức khỏe có dấu hiệu gan nhiễm mỡ mà. Thế nên mẹ bảo với anh là một tuần chỉ dám xào rau cho em 2 bữa thôi, cũng kiêng đồ ăn nhiều dầu mỡ cho đến khi tái khám lại ổn.
- Thôi chết, đúng rồi nhỉ. Dạo này nhiều việc đầu óc em lú lẫn quá. Là em đã hiểu nhầm mẹ rồi. Xin lỗi anh, ngày mai em sẽ nói khéo để mẹ hiểu cho em và đừng buồn.
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi là thế đó. Mặc dù là tiểu thư nhưng mỗi khi sai, cô ấy đều dũng cảm và thẳng thắn nhận lỗi về mình chứ không hề trốn tránh hay đổ lỗi cho người khác. Đó chính là điều mà tôi luôn cảm thông và yêu mến cô ấy.
Mộc Miên (Theo Giadinhvietnam.com)