Tôi là chàng sinh viên nghèo, mới ra trường và mới đang bơ vơ tìm việc. Thì vô tình hôm đó tôi gặp em, người con gái nóng bỏng nhưng nhìn em cũng vào tình trạng không khác tôi là mấy. Em ăn mặc khá quyến rũ, thế nhưng đôi mắt em hiện lên chút buồn. Tôi hỏi thì em cũng chỉ nơi sơ sơ về cuộc đời mình là một cô gái không may mắn, sống trong gia đình nghèo khó. Bố mẹ đã mất từ sớm, em được người ta nhận nuôi nhưng họ không đối xử tốt với em. Vì thế em mới bỏ nhà đi.
Tôi nhìn em đầy thương cảm, khi đó em cũng thật thà nói với tôi rằng em chỉ mới học hết cấp 3 thôi, giờ em vẫn chưa thi đại học. Biết mình không đủ sức để nuôi em ăn học đại học. Thế nhưng tôi vẫn khuyên em nên thi đại học thử. Nào ngờ em lại đỗ vào một trường có tiếng tăm hẳn hỏi. Trông em ăn chơi và chẳng có gì gọi là có thể học tốt. Thật sự kết quả mà em đạt được tôi thấy em giỏi giang.
Thế là tôi khi ấy chật vật tìm lấy một công việc không ưng lắm nhưng trước tiên phải kiếm tiền để trang trải cuộc sống đã. Em cùng tôi thuê chung 1 khu trọ, em ngay khi nhập học cũng đã đi xin việc làm thêm. Tôi đỡ đần em khoản tiền đều tiên khi nhập học. Thế rồi chúng tôi cũng thành đôi, tôi và em yêu nhau. Hai người cùng cái cảnh nghèo khó ấy yêu thương nhau, đùm bọc lẫn nhau.
(Ảnh minh họa)
Vì em còn trẻ nên tôi cũng không dám đòi hỏi ở em, càng không dám mở lời em sang sống chung với mình cho đỡ một khoản tiền phòng. Nhưng dù sao mỗi ngày đều được nhìn thấy nhau, được ăn cơm cùng với nhau. Với tôi thật sự đó đã là hạnh phúc.
Tôi và em yêu nhau suốt 4 năm trời, tôi cũng chỉ thấy em đi học rồi đi làm thêm và về phòng chứ không đi đâu. Bởi vì thế mà tôi luôn chắc chắn rằng em là một cô gái ngoan với mình. Tôi thương cái cảnh em sống 1 mình, thương em nên tôi càng ra sức cố gắng. 4 năm trời làm việc ở một môi trường, tôi cũng tự thân mình có được một vị trí cao hơn trong công ty, có thu nhập cao hơn để có thể có một điều kiện sống tốt hơn về sau này.
Tôi vẫn kiếm tiền mỗi tháng, vẫn cố gắng hàng ngày cả hỗ trợ cho em, chăm nuôi em và còn cả các em ở quê cũng như gia đình của mình nữa. Cứ vậy 4 năm đằng đẵng trôi qua. Tôi và em vẫn ở bên nhau. Tôi vẫn tin em là một cô gái nghèo khó cho đến ngày hôm đó. Tôi đi làm về sớm và nhìn thấy em ăn mặc hở hang đi ra khỏi phòng trọ. Nhìn thấy em đi theo một người đàn ông lạ mặt, em trang điểm rất xinh. Em vẫn như những ngày đầu gặp tôi, em chưng diện dù điều kiện có nghèo khó.
Tôi hấp tấp đi xe theo sau xem em đi đâu, rồi tôi thấy em cùng người đàn ông lạ bước vào một căn biệt thự xa hoa. Tôi nhìn và đứng sững khi đang nghĩ rằng chắc là em cặp kè với ông ấy rồi. Thế nhưng tôi nhìn kĩ hơn, thấy em chạy nhanh đến 1 người phụ nữ rồi ôm chầm lấy bà rồi chạy vào nhà, còn người đàn ông đó ôm lấy người phụ nữ đó cùng nhau khoác vai đi vào. Tôi vẫn chưa định hình được, cố gắng chờ xem đến khi nào em mới về. Đến tối muộn vẫn chưa thấy em ra khỏi căn nhà đó, tôi thắc mắc liền nhắn tin. Em nói hãy đợi em ở nhà, em muốn dẫn tôi đến 1 nơi. Tôi không sợ em giận mà trở lời luôn rằng tôi thấy em và đang đứng trước căn nhà em vào từ sáng.
(Ảnh minh họa)
Vừa nhắn tin xong như thế không thấy em đâu, tôi đang tưởng em sợ tôi phát hiện nên chạy mất rồi. Nào ngờ 5 phút sau em cùng với vài người nữa ra tận cửa đón tôi. Tôi đang vô cùng hốt hoảng thì em giới thiệu:
- Giới thiệu với anh đây là bố mẹ em. – rồi quay sang bố mẹ nói tiếp: Còn đây là người yêu con ạ.
- Sao cơ, bố mẹ em sao?
- Anh bất ngờ lắm đúng không? Vào nhà đi đã rồi em nói cho anh nghe.
- Cháu vào nhà đi.
Tôi đi theo em cùng gia đình em vào căn biệt thự tráng lệ. Em mới kể cho tôi rằng lúc đó do ăn chơi quá nên bố mẹ em mắng em nhiều và đuổi em đi. Nào ngờ cái tính trẻ con và bốc đồng nên em đi thật. Thế là gặp tôi và mọi chuyện xảy ra. Em về kể với bố mẹ thì mọi người muốn thử một chàng trai xem 4 năm anh có thật sự xứng đáng với em không. Và bố mẹ em còn muốn tìm 1 chàng rể quản lý giúp họ công ty nữa, thế nên suốt 4 năm qua cô ấy đã giấu tôi về thân phận của mình.
Giờ ngồi trong nhà em, sống trong cái điều kiện hết mức đó tôi thật sự có chút hoang mang. Thân phận thật của cô người yêu mình lại là con độc nhất, một nàng tiểu thư danh giá như thế. Liệu tôi có xứng không? Còn 4 năm bên em, tình yêu của tôi dành cho em là thật lòng, nếu bỏ đi tôi thật sự không cam tâm bởi tôi yêu người con gái ấy. Vậy nhưng giờ tôi nên làm sao, có phải nên đồng ý với đề nghị cưới ngay cô gái đấy làm vợ của bố mẹ cô ấy không? Tôi cũng mong muốn điều đó cơ mà. Nhưng gia đình tôi thì nghèo khó, thật sự có nhìn đâu tôi cũng thấy mình không xứng với em. Vậy thì tôi phải làm sao để lựa chọn đây?
Theo Motthegioi.vn