Vợ mất từ hồi con gái mới lên 5 tuổi, ông Tiến thay vợ ở vậy nuôi con đến giờ. Vợ mất sớm ông buồn lắm, nhiều lúc ôm con mà ông cứ khóc rồi nhớ thương bà đến mức muốn chết đi để được gặp vợ. Nhưng chính Lê – đứa con gái duy nhất của vợ chồng ông đã kéo ông ở lại. Gác lại những đau buồn mất mát, ông hùng hục đi kiếm tiền nuôi con. Nhưng đâu ngờ sự đời trớ trêu với người đàn ông bất hạnh. Năm Lê lên 10 thì ông bị cảm và nhập viện cấp cứu may không sao nhưng do biến chứng của lần cảm ấy, thi thoảng ông Tiến lại lên cơn động kinh co giận rất đáng sợ.
Từ lần đó, không ai dám thuê ông Tiến đi làm việc nặng nữa vì họ sợ nhỡ may ông có làm sao trong lúc làm thì chết dở. Không ai thuê, bố con ông Tiến lâm vào cảnh thiếu thốn, chẳng biết làm nghề gì nuôi đứa con gái tội nghiệp ông Tiến đành khoác túi đi nhặt ve chai khắp nơi lấy tiền nuôi con ăn học và sống qua ngày.
Năm tháng cứ thế qua đi, giờ con gái ông đã 23 tuổi và đang làm kế toán cho 1 công ty ở trên thành phố với mức lương 5 triệu/tháng. Thấy con gái có công ăn việc làm ổn định ông Tiến mừng rớt nước mắt, nhưng cũng từ ngày Lê đi làm cô lại tỏ thái độ hỗn láo, khinh thường người bố khắc khổ của mình. Nhiều lần, Lê cấm bố đi đến gần mình ở chỗ đông người và phải giả vờ như người xa lạ vì ông Tiến vừa già vừa xấu lại bẩn thỉu như thằng hành khất ấy.
Mặc trời mưa gió ông vẫn khoác túi rong ruổi hết con đường này đến con đường khác
nhặt ve chai (ảnh minh họa)
Buồn vì cách cư xử của con gái với mình, ông Tiến chỉ biết quay mặt đi che giọt nước mắt đang rơi trên má rồi khẽ gật đầu đồng ý để con vui. Dạo này mùa mưa nên trời cứ đổ nước suốt ấy, nhưng chẳng hôm nao ông Tiếc làm biếng không đi làm hết. Mặc trời mưa gió ông vẫn khoác túi rong ruổi hết con đường này đến con đường khác nhặt ve chai kiếm cơm. Người dân ở đây thương ông Tiến lắm, hễ họ có đồ thừa gì hay chai lọ lại dúi cho ông mà không cần tiền bạc gì hết. Bởi họ thương người đàn ông nghèo khổ, bất hạnh ấy hơn 50 tuổi đầu vẫn cực thế này.
Sáng nay đi làm từ sớm, ông Tiến đã nấu cơm nước cẩn thận sắp vào hộp cơm để bàn cho Lê mang đi làm trưa ăn. Nhưng hơn 11h về nhà, thấy hộp cơm vẫn còn nguyên ông nghĩ chắc Lê đi làm muộn vội lại quên rồi. Nhìn ra ngoài trời mưa như trút nước cả tiếng đồng hồ rồi chưa tạnh, gần 12h đến nơi Lê sắp nghỉ trưa rồi. Nhưng mưa lớn thế này con bé sao ra ngoài mưa cơm được. Thương con đói hay phải dầm mưa ra ngoài mưa cơm, ông Tiến lại khoác vội chiếc áo mưa 5 ngàn rách tả tơi cầm cơm đạp xe vội mang cho con gái kẻo muộn.
Đến nơi mới có 12h 5 phút, ông Tiến liền khoác nguyên bộ áo mưa rách tả tơi vào nhờ cháu lễ tân gọi con gái xuống. Lê xuống sảnh, thấy bố đang ngồi co ro ôm hộp cơm bị mưa hắt hết cả vào mặt Lê tự nhiên nổi cáu chạy tới chỗ bố. Thấy con gái ra, ông Tiến vui mừng, tay run rẩy đưa hộp cơm cho con gái khẽ bảo.
- Con cầm lấy mà ăn, trời mưa này đừng ra ngoài kẻo nước mưa dính vào người ốm đấy con ạ. Con ăn xong nhớ ngủ tý cho khỏe nhé, tối về bố nấu món canh cua con thích nhé.
Cư xử hỗn láo với bố để rồi Lê nhận được cái kết đắng ngay sau đó (ảnh minh họa)
- Ông cút đi, biến ngay khỏi chỗ làm việc của tôi. Tôi đã dặn ông như thế nào, đừng bao giờ gặp tôi ở chỗ đông người và gọi tôi là con. Ông điếc à? – Lê quát vào mặt bố rồi bực tức giựt lấy hộp cơm trên tay ông Tiến ném thắng xuống vũng nước bẩn ngoài đường.
- Bố… bố xin lỗi. Vậy con cầm tạm 30 ngàn này đi mua cơm ăn kẻo đói nhé. Đừng bỏ bữa con ạ.
Ông Tiến dúi 30 ngàn tiền lẻ ướt nhèm mới bán ve chai hồi sáng vào tay con gái rồi gạt nước mắt tủi thân quay lưng bỏ về. Thở dài xấu hổ vì người bố bẩn thỉu, làm nghề mạt hạ đến tận đây làm xấu mặt mình, Lê quay vào trong lên văn phòng thì bước được 3 bước tiếng la hét rồi sầm 1 cái. Vội quay lại sau vụ tai nạn xe máy vừa diễn ra xong, Lê không dám tin vào mắt mình người bị đâm và nằm sõng xoài trên vũng máu dưới trời mưa như trút nước kia là bố mình.
Chạy vội ra ôm lấy người bố xấu số ấy, Lê gào khóc thảm thiết nhưng ông không tỉnh lại. Nhờ mọi người đưa bố đi viện, nhưng trên đường đi cấp cứu ông đã mất vì mất máu quá nhiều. Ôm lấy bố Lê khóc oà lên vì hối hận vì người thân duy nhất của mình đã ra đi. Giờ ngồi trong căn nhà cấp 4 nhìn lên di ảnh của người bố đáng thương Lê cứ khóc và oán trách mình vì sĩ diện đã hỗn láo và đẩy bố vào tình cảnh này. Nếu như hôm đó cô vui vẻ đón nhận hộp cơm bố mang đến thì có lẽ ông Tiến không phải ra đi trong đau đớn và tủi hờn thế này.
Bố mẹ là người quan trọng nhất với chúng ta, thế nên tất cả mọi người hãy trân quý đấng sinh thành. Đừng bao giờ xấu hổ vì bố mẹ bạn làm nghề mạt hạ, thấp hèn vì chính cái nghề đó đã nuôi ta khôn lớn đến ngày hôm nay. Và điều quan trọng hơn đừng cư xử tàn nhẫn với bố mẹ như cô gái trong câu chuyện hơn, cô ấy có 1 người bố tuyệt vời, nhưng lại không biết quý trọng để rồi mất đi người thân duy nhất ngồi khóc và hối hận thì đã làm được gì nữa. Hãy sống cho tròn chữ hiếu và đừng bao giờ để bố mẹ rơi nước mắt vì bạn.
Theo Motthegioi.vn