Khi yêu, người ta chỉ nhìn thấy màu hồng và đó là lời lí giải cho việc tôi vội vã kết hôn sau với một cô gái làng chơi. Lúc đó, tôi thấy mình cao thượng, thấy mình là người đàn ông có tấm lòng bao dung, cưu mang cứu vớt cuộc đời một con người. Nhưng giờ đây, khi những khác biệt quá lớn về nhận thức ngày một lộ ra, tôi mới hiểu rằng, mình đã phạm phải một sai lầm.
Cách đây hơn 4 năm, khi tôi còn là chàng thanh niên vừa chân ướt chân ráo ra trường, xin được vào một doanh nghiệp nước ngoài, tôi đã gặp cô ấy. Công ty có vài anh bạn trạc tuổi tôi, bởi thế mà cũng thường tụ tập, chơi bời. Trong một lần vào quán bia ôm, mấy anh bạn gọi vài em chân dài ra phục vụ. Thú thực, tôi không thích cái trò đấy lắm nhưng vì cả nể, tôi cũng ngồi tới cùng cuộc vui.
Cô gái được sắp xếp tiếp đãi tôi là một người có làn da trắng hồng, đôi mắt đẹp và một thân hình lý tưởng. Quả thực, dù không phải là kẻ háo sắc nhưng trước vẻ đẹp của nàng, tôi không thể nào không thấy tim mình rung động. Nhưng tôi không có cái cảm giác của một kẻ bỏ tiền mua vui trên thân xác người khác, thậm chí chạm vào người nàng tôi cũng không dám vì nghĩ điều đó như một sự xúc phạm, mặc dù công việc của nàng là để tôi làm việc đó. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không nghĩ nàng là một gái làng chơi mà như thể một nữ thần trong trắng mà tôi không muốn làm bất cứ điều gì để ảnh hưởng tới sự trong trắng của nàng.
Quen lối sống hưởng thụ như ngày còn là gái làng chơi, vợ bất mãn
với cuộc sống vợ chồng bình thường (Ảnh minh họa)
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện hỏi thăm và xin số điện thoại của tôi. Sau lần đó, về nhà tôi cứ bị ám ảnh bởi người con gái ấy và thế là tôi chủ động điện thoại cho nàng. Chúng tôi tiếp tục gặp nhau, không gian là nhà nghỉ nhưng tôi không làm gì nàng. Qua câu chuyện mà chúng tôi nói, tôi hiểu được rằng nàng có một hoàn cảnh khó khăn mới lâm vào còn đường lầm lạc này. Dần dần, từ tơ tưởng tôi sinh ra yêu nàng lúc nào không hay. Câu chuyện tình của tôi giống hệt như những tiểu thuyết lãng mạn mà tôi từng được đọc.
Vậy là bất chấp sự cản ngăn của gia đình, sự cự tuyệt của bố mẹ, tôi quyết tâm lấy bằng được cô ấy làm vợ. Cũng giống như nhiều thanh niên khác, tôi luôn dùng câu: “lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ là được” để bao biện cho hành động của mình. Cuối cùng tôi cũng được thỏa nguyện, cũng cưới được cô ấy - người từng là gái làng chơi về làm vợ. Nhưng sự đời không đơn giản như những gì tôi nghĩ.
Về sống cùng một nhà, tôi chiều chuộng cô ấy hết mực. Người thân của tôi nhìn thấy cảnh tượng đó còn xót xa thay cho tôi vì tôi giống như một nô bộc trung thành hầu hạ một bà chủ cao sang. Cô ấy không biết làm bất cứ chuyện gì, từ việc bếp núc đến các công việc khác trong gia đình. Việc xã hội thì cô ấy không có kiến thức, cũng chẳng có trình độ để làm. Tôi vay chạy khắp nơi để có vốn, mở cho cô ấy một cửa hàng điện tử nho nhỏ kiếm sống và có công việc làm cho khuây khỏa. Hơn nữa, tôi cũng muốn cô ấy ở nhà, học hỏi công việc gia đình, chu toàn mọi chuyện để tôi yên tâm đi làm.
Nhưng có lẽ một cuộc sống với đồng tiền kiếm được dễ dàng từ thân xác khiến cô ấy quen thói hưởng thụ, giờ đây phải vất vả kiếm từng đồng một khiến cô ấy khó chịu và bực dọc. Cô ấy bất mãn khi không được thoải mái tiêu xài đồng tiền mà phải ki cóp từng đồng từng hào một cho gia đình. Cô ấy cũng thấy bất mãn khi tôi không phải là gã đại gia giàu có, có thể sau một đêm vung ra cả xấp tiền để bo cho cô ấy. Cuộc sống của chúng tôi không hề túng bấn, nghèo nàn nhưng với cô ấy chắc chắn nó kém xa cái thời cô ấy buôn phấn bán hoa cho đời và nhận về những đồng tiền dễ dàng nhưng cay nhục.
Tôi không muốn ly hôn vì thương đứa con nhỏ và trong lòng
vẫn còn yêu thương vợ (Ảnh minh họa)
Tôi yêu thương cô ấy thật lòng, tôi nhắm mắt, bịt tai bỏ qua mọi lời đám tiếu dị nghị về quá khứ của cô ấy. Điều tôi coi trọng là vợ chồng tôi sẽ sống hạnh phúc như thế nào sau này. Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng động viên vợ, rồi đây cuộc sống của hai vợ chồng sẽ khấm khá hơn. Cô ấy nín nhịn chờ đợi, cho tới khi sinh xong đứa con đầu lòng thì bi kịch của gia đình tôi bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Cô ấy chán chường và bắt đầu có những thái độ không thể nào chấp nhận được của một người vợ. Thậm chí nhiều lúc tôi còn thấy cô ấy cứ thậm thụt nghe điện thoại một cách đầy bí ẩn. Con cái cô ấy không màng, cửa nhà không để ý, điều cô ấy coi trọng là được ăn ngon mặc đẹp, được diện những bộ đồ sang trọng, đắt tiền và gợi cảm. Càng ngày, cô ấy càng là tâm điểm của những lời gièm pha trong xóm và dù tôi có cố gắng bỏ qua mọi lời đàm tiếu ấy, con tim tôi cũng không thể nào thôi đau nhói.
Giờ đây tôi muốn ly hôn với người vợ ấy nhưng quả thật quá đỗi khó khăn. Con tôi còn quá bé, nó cần có mẹ, hơn nữa, từ trong thâm tâm tôi vẫn rất yêu vợ. Tôi khao khát giữ được vợ cho tổ ấm của mình, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tôi không muốn cô ấy sa chân vào con đường lầm lạc, lại trở về làm gái làng chơi thêm một lần nào nữa. Nhưng tôi sợ rằng sự nỗ lực của tôi chỉ là vô nghĩa, tôi có nên giữ cuộc hôn nhân này nữa hay không, liệu có cơ hội nào cho tôi khi mà cô ấy luôn có tư tưởng muốn sống hưởng thụ như vậy không? Tôi nên làm gì lúc này đây?
Eva