Ngày chúng tôi mới lấy nhau, cô ấy không thuộc dạng hoa khôi nhưng có ngoại hình cũng mi nhon dễ thương và có giọng nói rất nhẹ nhàng. Hai vợ chồng tôi cũng là viên chức nhà nước bình thường và có cuộc sống bình thường như tất cả các gia đình khác, nói chung đôi lúc cũng có mâu thuẫn cãi cọ nhưng cuộc sống về cơ bản là tốt đẹp.
Đến khi cô ấy mang thai, ban đầu vợ tôi bị ốm nghén rất nặng, ăn vào bao nhiêu cô ấy cho ra bằng hết, thậm chí có lúc kiệt sức quá phải đi truyền nước. Vì thế dù mang thai đến tháng thứ 4 mà vợ tôi vẫn không hề tăng lên cân nào mà còn gầy hơn so với hồi con gái, cũng may sau đó những cơn nghén bắt đầu bớt dần, xót con xót cháu nên cả bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng mua đủ các thứ về để tẩm bổ cho cô ấy. Đến khi sinh con xong thì cô ấy đã tăng lên 17kg so với ban đầu, một con số khá lớn so với thân hình không lấy gì làm cao của vợ tôi.
Con tôi ra đời chỉ được 2,8kg, cháu khá nhỏ nhưng ngoan và không quấy khóc, cả nhà lo lắng cháu bị còi thế là ra sức bắt ép vợ tôi phải ăn thật nhiều lấy sữa cho con bú. Thương con, cô ấy cũng toàn tập trung ăn món bổ béo, trong khi vợ tôi thì tăng cân vèo vèo chóng mặt còn con thì lại chỉ nhích lên từng lạng một.
Thói đời tăng cân thì dễ, giảm cân thì vô cùng gian nan, đến khi con tôi được 1 tuổi thì cân nặng của vợ tôi vẫn ở mức 62 kg trong khi cô ấy chỉ cao có 1,54m. Cái bụng ngấn mỡ lúc nào cũng như đang có bầu và thân hình ục ịch nặng nề của cô ấy nhiều lúc tôi nhìn còn thấy mệt. Tôi động viên vợ giờ con đã lớn không cần bú nhiều nên cố gắng đi tập thể dục và ăn kiêng cho giảm mỡ, nhưng cô ấy chỉ bớt khẩu phần ăn được một bữa là kêu ầm lên rồi bữa sau lại ăn gấp đôi bù lại. Cơ thể cô ấy nặng nề nên không muốn đến phòng thể dục vì tập tành mồ hôi toát nhiều và rất mệt.
Tôi vốn thể trạng gầy, dù ăn uống bao nhiêu cũng không tăng cân được nên mỗi lần đi đâu nhìn hai vợ chồng tôi đứa như quả trứng gà, đứa như cây gậy. Có lần đang mải chờ vợ tôi ra, tôi ngồi xe máy và đứng buôn chuyện với ông hàng xóm, vợ tôi ngồi lên sau xe tôi, tôi không để ý, thế là chiếc xe bổ ngửa ra đằng sau. Giai thoại ấy vẫn còn cho đến bây giờ khiến tôi cứ đỏ mặt xấu hổ vì cô vợ béo của mình.
Nhiều lần tôi góp ý với vợ cần phải chú ý đến ngoại hình một chút vì cô ấy còn trẻ, nhưng cô ấy cứ gân cổ lên nói rằng tôi ích kỷ, cô ấy chỉ vì con nên mới thế, rồi còn gọi điện cho bố mẹ vợ bù lu bù loa lên rằng tôi cố tình chê vợ. Nhưng hãy hình dung về nhà nhìn vợ ngồi chơi với con bụng có cả rổ mỡ, rồi lúc nào cô ấy cũng ôm túi đồ ăn ngồi nhồm nhoàm khiến tôi thấy hết chịu nổi. Bữa ăn nhà tôi có 3 thành viên mà nhiều lúc ai đến chơi cứ tưởng phải có nhiều khách.
Vì thấp, lại béo nên cô ấy rất khó mua quần áo, hơn nữa lại có cái tính xuề xòa nên cứ ai cho gì mặc nấy. Ai đời có lúc cô ấy còn không mua quần áo mà mặc lại đồ của bà bác cho. Hai thế hệ cách nhau đến 30 tuổi thì làm sao mà mặc đồ chung của nhau được, vì thế nên có lần cô ấy xách làn đội nón đi chợ đã có mấy cậu thanh niên chạc tuổi hỏi đường và gọi cô ấy là “bác ơi cho cháu hỏi”. Tôi cứ tưởng sau dạo đó cô ấy sẽ phiền vì điều đó, ấy thế mà không, vẫn cứ cái thói ăn mặc luộm thuộm ấy đi chơi, đi làm, ở nhà.
Tôi đã mua rất nhiều đồ cho cô ấy, thậm chí là dắt cả cô ấy đi mua, nhưng cô ấy bảo không cần tốn kém, đồ tôi mua hơi ôm sát cô ấy bảo mặc khó chịu nên cứ thích đồ rộng. Tôi góp ý cô ấy làm tóc lại cho trẻ trung, chứ cứ mãi kiểu tóc cũ lại còn ít khi chải đầu nhìn chán, thì cô ấy bảo làm tóc mới phải chăm sóc nhiều mệt người. Tóm lại, cô ấy rất lười, làm cái gì cũng sợ tốn sức.
Mới cưới nhau được vài năm mà bây giờ vợ chồng tôi đã như thế này, không hiểu rồi tôi sẽ ra sao với cô vợ béo lại còn luộm thuộm của mình nữa. Nhiều lúc tôi về nhà chỉ muốn chơi với con chứ cứ nhìn thấy cô ấy với đống đồ ăn đủ khiến tôi thấy phát nản. Tôi làm sao đây?
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)