Tôi luôn cố gắng phấn đấu làm việc tốt để kiếm thật nhiều tiền, nhanh chóng đón mẹ già về sống cho bà đỡ khổ. Bố tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, một mình mẹ đã vất vả cực khổ nuôi tôi ăn học tử tế. Nhân cơ hội vợ tôi sinh con nên muốn kéo mẹ ra ở hẳn với vợ chồng tôi luôn.
Lúc đầu vợ có vẻ không thích lắm vì muốn bà ngoại ra chăm cháu. Nhưng tôi phân tích cho cô ấy hiểu nhà bà ngoại còn có ông ở nhà, tự nhiên em chia rẽ tình cảm của ông bà khiến hai bên xa cách nhau, chẳng có ai lo lắng ăn uống rồi bữa cơm bữa mì tôm khiến cho ông nghiện rượu lại thì khổ. Nghe lời tôi nói có lý nên em đành chấp nhận mẹ chồng nên chăm sóc cháu, còn tôi thì mừng như vừa giải toả được nỗi buồn phiền bấy lâu nay.
Vừa lên được bữa đầu tiên vợ tôi đã hỏi khi nào bà về, tôi sầm mặt lại:
- Sao mẹ chưa ở nóng chỗ em đã mong mẹ về vậy, lần này anh sẽ đón mẹ ra ở hẳn, em hãy coi mẹ anh như mẹ em nhé, anh rất tin tưởng vào lòng hiếu thảo của em.
Cứ nghĩ nói hết nước hết cái cô ấy sẽ hiểu tấm lòng của tôi đang muốn được báo đáp mẹ ai ngờ vợ lại khiến tôi thất vọng tràn trề.
Chỉ ngay hôm sau thôi cô ấy âm thầm đón mẹ đẻ ra để chăm cháu mặc dù đã có mẹ tôi rồi, dường như cô không coi lời nói của tôi ra gì và không có chút tôn trọng mẹ tôi thì phải. Biết mẹ có vẻ không vui nên tôi luôn ở bên cạnh động viên an ủi mẹ, còn vợ tôi vẫn đối xử rất tốt với mẹ nên tôi cũng tỏ ra yên tâm. Mỗi lần đi làm về tôi đều thấy hai bà thông gia ngồi nói chuyện rất vui vẻ vậy mà chẳng hiểu tại sao mới ở được có hơn tháng mẹ tôi đã đòi về với lý do ở thành phố buồn lắm nhớ bà con hàng xóm rất nhiều.
Nhưng thương mẹ ở quê vất vả phải làm nhiều nên tôi vẫn quyết giữ bà ở lại, cho đến một hôm tôi làm có nửa buổi nên về nhà ăn cơm trưa thì thấy vợ và hai bà mẹ đang ăn cơm. Thấy tôi về vợ tỏ vẻ không vui lại còn bối rối linh cảm có chuyện gì, tôi chợt giật mình khi thấy mẹ đẻ ăn riêng một khay cơm trong đó có mỗi cơm với nước mắt thậm chí chẳng có canh mà ăn còn hai mẹ con nàng ăn riêng một mâm cơm với mấy cái đùi gà và bát canh riêu thơm ngon.
Nhìn phần cơm của mẹ cổ họng tôi nghẹn đắng (Ảnh minh họa)
Tự nhiên cổ họng tôi nghẹn đắng không nói ra lời, tôi tức tối ném mâm cơm của mẹ xuống đất:
- Con không ngờ mẹ phải chịu khổ thế, con thật có lỗi với mẹ.
Nhưng mẹ tôi vẫn tỏ ra vui vẻ: "Mẹ ăn thế để tốt cho sức khoẻ con ạ đừng vì mẹ mà vợ chồng bất hoà mẹ thấy ân hận đó”. Lấy bát ăn cơm tôi gắp cho mẹ cái đùi gà rồi vui vẻ bảo bà ăn cho khoẻ, rồi múc từng thìa canh cho bà, nhìn mẹ rớm nước mắt là tôi đã hiểu hết sự tình. Cả bữa cơm chỉ một mình tôi nói mà chẳng ai dám nói câu nào.
Sau một hồi lâu chờ đợi vợ cũng chịu vào phòng, tôi tỏ ra nghiêm nghị:
- Anh không ngờ lúc có mặt anh thì em tỏ ra quan tâm chăm sóc với mẹ lắm còn khi vắng anh em lại đối xử với mẹ còn tệ hơn cả ô sin vậy. Chẳng nhẽ em yêu anh nhiều vậy mà không có chút tình cảm nào với mẹ anh sao, em biết không trái tim anh như bị sát muối khi nhìn thấy mẹ mình phải ăn riêng mâm không.
Mặc dù vợ tỏ ra hối hận nhưng em đã làm tôi thất vọng quá, ngay chiều hôm đó tôi đưa mẹ về quê luôn để cho bà đỡ khỏi chịu những ấm ức từ cô con dâu giả tạo. Từ đó thay vì đưa hết tiền lương cho vợ tôi bớt lại vài triệu để gửi về quê cho mẹ ăn uống được đàng hoàng.
Chỉ vì không nghe lời khuyên của tôi mà vợ tôi đã phải chịu một mất mát quá lớn, trong thời gian bà ngoại đi chăm cháu, ông ở nhà bữa no bữa đói chẳng có người nấu cơm cho ăn đâm ra lười nên chỉ lấy rượu làm bạn và rồi trước khi ông chết mọi người kể là vẫn còn ôm chai rượu bên cạnh.
VA (Theo Giadinhvietnam.com)