Nàng sở hữu chiều cao 1m67, tuy không phải là chiều cao đáng ngưỡng mộ nhưng nó lại là lý tưởng với thân hình cực chuẩn của nàng. Đã thế, nàng còn mang khuôn mặt xinh xắn, cùng cách ăn nói có duyên, công việc lại ổn định. Nhà nàng ở quê nhưng cuộc hàng khá khẩm tuy rằng so với trên phố, nó cũng chỉ thuộc dạng tầm thường. Nhưng như thế cũng quá đủ để nàng xác định được vị trí và mục tiêu của mình. Một người như nàng, xứng đáng có được một anh chàng ngon lành cành đào lắm chứ. Và nàng bắt đầu kế hoạch săn tìm mục tiêu cho cuộc đời mình.
Công ty nàng, nam thì có thật đấy nhưng chẳng qua được ải của nàng mặc dù các anh chàng ngày nào cũng ríu rít bên nàng, tặng nàng quà này quà nọ. Nhưng khốn nỗi, chẳng có anh nào đi Mẹc (Mercedes) mà toàn anh đi hai bánh thôi. Cũng không đúng, có một anh đi Mẹc đấy, nhưng anh ấy đã là bông có chủ mất rồi. Mà nàng thì không muốn bị mang tiếng giật chồng người khác. Và nàng kiên nhẫn chờ đợi…
Phòng trọ nàng thuê tuy khá cao ráo, đẹp đẽ nhưng lại ở sâu trong một con hẻm nhỏ. Và trong con hẻm, có vài hàng quán lặt vặt và một khu chợ nhỏ. Nói là chợ cho oai chứ chỉ lóc cóc vài hàng thịt cá, rau dưa. Đáng nhẽ nàng chẳng để ý đâu, nếu như không có một tên trời đánh, ngày nào nàng đi qua cũng đứng phắt dậy như bắt được vàng rồi chìa bó hoa lên trước mặt nàng. Hắn nói, hắn mê nàng. Ôi trời ơi, nàng không tin nàng lại còn có sức hấp dẫn với cả một tên bán rau muống. Nàng nhìn hắn, cười nhếch miệng:
- Anh có bán rau muống đến lúc rụng hết răng cũng chẳng đủ tiền mua con Mercedes mà rước tôi đâu!
Nàng không tin nàng lại còn có sức hấp dẫn với cả một tên bán rau muống.
Nàng nhìn hắn, cười nhếch miệng
Tiếng cười nàng giòn tan trong con hẻm nhỏ. Mà không chỉ nàng cười, những người xung quanh cũng cười, cười cho tên bán rau muống không khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nàng có biết đâu, sau lưng nàng, tên bán rau muống đang cay cú lên kế hoạch hạ nàng.
Tan sở, mấy anh ngỏ lời đưa nàng về mà nàng chỉ ném cho thái độ lạnh lùng. Nàng chảnh có tiếng mà. Phịch… Con Mercedes bóng loáng đậu ngay trước mũi nàng. Nàng chỉ kịp ồ lên một tiếng. Người bước xuống xe còn đẹp hơn cả nam diễn viên Hàn Quốc. Chàng nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ:
- Rất vinh dự cho anh nếu em đồng ý để anh đưa về.
Nàng là nàng đi luôn ấy chứ. Ôi tự nhiên có con cá lớn từ trên trời rơi xuống làm nàng thích mê. Chàng đi Mẹc mà giản dị lắm. Toàn đưa nàng vào mấy quán ăn bình dân thôi:
- Ngày nào cũng tiếp đối tác ở nhà hàng sang trọng, anh ngán lắm rồi, anh thích không khí này hơn em ạ!
Chàng cưa cẩm vô cùng nhiệt tình. Nhắn tin, gọi điện liên tục, chát chít facebook, zalo bất cứ khi nào rảnh. Gửi hoa tới tận cơ quan nàng. Ăn mặc bóng lộn phi xe tới mời nàng đi uống nước, đi ăn nhưng 1 tuần 1 lần vì chàng quá bận. Nhưng không sao, chàng đúng là mẫu người mà nàng thích rồi. Nàng không muốn nói nàng dễ dãi đâu nhưng sau hai tháng quen chàng, chàng mời nàng đi sinh nhật chàng và đêm đó, nàng đã thuộc về chàng.
Sáng hôm sau nàng tỉnh giấc thì chàng cũng biến mất. Chỉ có mảnh giấy nhắn trên gối:
- Tưởng chảnh thế nào, hóa ra cũng chỉ đáng giá bằng 5 ruộng rau muống của tôi.
Mặt nàng tái đi! Ôi thôi xong nàng rồi. Có khi nào, chàng chính là tên bán rau muống đầu hẻm nhà nàng không? Trời ơi, tại sao nàng lại không nhận ra cái khuôn mặt nghèo khổ ấy chứ. Ai bảo hắn hóa trang khéo đến vậy. Lại còn cả xe đi thuê nữa. Nàng chảnh mà không có tinh ý. Hắn nghèo mà cao tay. Nàng… Nàng rớt giá thật rồi!
VD (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)