Tôi đã yêu một người con gái không còn trinh, nhưng sau đó tôi đã bỏ cô ấy để cưới một người vợ còn trong trắng. Giờ đây tôi đang sống một cuộc sống tẻ nhạt trong chính cuộc hôn nhân của mình vì sự lựa chọn sai lầm ấy.
Người con gái tôi yêu xinh đẹp, hiền lành, nhân hậu, đảm đang. Cô ấy là giáo viên của một trường trung học, rất được học trò yêu mến. Ngay đến cái tên cũng đã nói lên phẩm chất của cô ấy. Cô ấy tên Diệu Hiền. Vậy mà, chỉ vì một cái màng trinh, tôi đã nhẫn tâm từ bỏ em để rồi 3 năm sau gặp lại, em vẫn oán hận tôi.
Cách đây 3 năm, tôi làm kỹ sư xây dựng công trình trường học nơi Hiền công tác. Trong buổi tiệc liên hoan của Ban giám hiệu nhà trường cảm ơn công ty tôi đã hoàn tất công trình, tôi đã gặp Hiền và tôi đã bị nụ cười của em hút hồn.
Từ hôm đó chúng tôi đã xin số điện thoại của nhau và thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm nhau. Sau một thời gian dài tìm hiểu về nhau, cuối cùng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau ngày một lớn. Tôi chính thức ngỏ lời yêu em và em đã đồng ý.
Trong một lần đi công tác về, tôi và Hiền hẹn nhau ra bãi biển tâm sự cho thỏa nỗi nhớ mong sau
mấy tuần không gặp. Sau khi trò chuyện phiếm, tôi liền đánh bạo hỏi em chuyện giữa em
và người bạn trai cũ (Ảnh minh họa)
Em bảo có cảm tình với tôi nhưng chưa dám nói. Tôi thật hạnh phúc vì em đã nhận lời yêu tôi. Cả hai chúng tôi đều mơ về cuộc sống vợ chồng sau này thật hạnh phúc bên những đứa con đẹp như thiên thần. Tôi biết trước khi gặp tôi, Hiền từng có bạn trai thời cô ấy học đại học nhưng họ đã chia tay nhau. Nhưng tôi không quá bận tâm nhiều vì tôi biết em rất yêu tôi và luôn dành cho tôi những phút giây hạnh phúc dù chỉ là những cái nắm tay, những bữa cơm em nấu riêng cho tôi mỗi khi tôi đến thăm…
Nếu như tôi biết trân trọng cái khoảng thời gian yêu Hiền, đừng quá tò mò về quá khứ của em thì giờ đây hai chúng tôi không phải xa nhau như thế này. Chỉ vì vô tình đọc những bài báo về trinh tiết của người con gái, những bài tâm sự của những người đàn ông đau khổ khi lấy vợ không còn trinh mà tôi đã bị lung lay tư tưởng.
Trong một lần đi công tác về, tôi và Hiền hẹn nhau ra bãi biển tâm sự cho thỏa nỗi nhớ mong sau mấy tuần không gặp. Sau khi trò chuyện phiếm, tôi liền đánh bạo hỏi em chuyện giữa em và người bạn trai cũ vì tôi thực sự muốn biết hồi đó hai người họ quen nhau như thế nào và vì sao phải chia tay.
Khi ấy tôi thấy em hơi tần ngần. Lẽ ra lúc ấy tôi không nên quá tò mò vì đó là chuyện riêng của em. Nhưng vì quá yêu em mà tôi đã gặng hỏi hết lần này đến lần khác. Thậm chí tôi còn bảo em rằng: “Nói cho anh biết đi, nếu có chuyện gì anh sẽ không trách em đâu. Còn nếu em không nói, khi anh phát hiện ra anh sẽ thất vọng nhiều lắm. Yêu nhau bao lâu nay em không tin tưởng anh sao?”.
Nghe tôi nói vậy, em mới kể lại cho tôi biết mối tình đầu của em thời sinh viên từ đầu đến cuối. Em nói rằng em đã từng rất yêu người ấy, cũng đã từng mơ về một gia đình hạnh phúc và em đã trao tất cả cho người ấy để chứng minh tình yêu của mình. Nhưng một thời gian sau, người ấy ngày càng lạnh nhạt xa lánh em khiến em rất buồn và khóc nhiều lắm. Cuối cùng em đành phải nói lời chia tay vì không chịu nổi sự lạnh lùng hờ hững của anh ta. Em đã dốc hết tâm sức cho việc học và đi làm mới nguôi ngoai được chuyện cũ.
Khi nghe được những lời tâm sự về quá khứ của Hiền, tuy ngoài mặt tôi không phản ứng gì nhưng trong lòng tôi dấy lên cái cảm giác khó chịu khi biết người con gái tôi yêu từng nằm trong vòng tay một người đàn ông khác. Tôi không còn hứng thú gì để nói chuyện với em nữa.
Tôi thoáng nhìn thấy khuôn mặt em có chút buồn sau khi kể cho tôi nghe. Tôi vẫn đưa em về nhà nhưng trong lòng tôi biết đó là lần cuối cùng tôi và em đi bên nhau. Vì tôi không thể chấp nhận được cái sự thật người vợ tương lai của mình đã không còn trong trắng khi đến với mình.
Nếu lấy em, chẳng may sau cuộc sống vợ chồng có xích mích, tôi không kiềm chế được tức giận lại mang cái quá khứ của em ra đay nghiến. Rồi em lại nhớ đến người cũ, bỏ chồng con để chạy theo tình cũ thì còn gì là hạnh phúc nữa?
Sau buổi hẹn hò ngoài bãi biển ấy, tôi tìm cách xin cấp trên cho tôi chuyển công tác để tránh giáp mặt em. Tôi biết hành động này của tôi làm tổn thương em ghê lắm vì tôi đi không nói cho em biết. Nhưng tôi tin là em sẽ hiểu chuyện và không quá buồn phiền nữa.
Tôi lấy vợ. Vợ tôi là một cô gái còn trinh trắng nhưng tính tình lại rất nóng nảy, không dịu dàng như Hiền. Và điều đó khiến tôi rất mệt mỏi vì cô ấy cũng hay ghen tuông.
Cuộc sống như thế trôi qua 3 năm trời cũng không có gì khá khẩm hơn. Vật chất thì dư dả nhưng tâm hồn của vợ chồng tôi cứ cách xa nhau. Đến giờ này chúng tôi vẫn chưa có con vì cả hai vợ chồng cứ bận suốt, không có thời gian ở bên nhau để mà nói chuyện chứ đừng nói đến chuyện có con. Những lúc như thế tôi càng thấy nhớ Hiền nhiều lắm. Tôi luôn tự hỏi không biết em giờ ra sao? Đã tìm được người đàn ông nào chưa hay vẫn còn một thân một mình?
Có lần thằng cháu họ tôi sang chơi, lúc về nó bỏ quên tập vở. Tôi liền mở vở của cháu xem cháu học hành như thế nào, tình cờ nhìn thấy dòng chữ nhận xét của giáo viên ghi vào trong vở của cháu chính là dòng chữ của Hiền, có cả họ tên và chữ ký của em. Tôi sững sờ ngạc nhiên.
Nhưng để chắc ăn, tôi lấy cớ lên trường của cháu để trả tập vở cho cháu chủ yếu vì muốn kiểm tra có đúng là cô giáo của cháu là Hiền không. Quả thật đó chính là em. Em đã chuyển công tác về dạy ở ngôi trường mà cháu tôi đang theo học, hơn nữa lại là giáo viên chủ nhiệm của cháu.
Bất ngờ gặp lại em, tôi cảm thấy chạnh lòng. Trông em có nét buồn bã hơn ngày xưa dù ngoài mặt vẫn cười nói với mọi người. Em sống một mình trong một khu xóm lao động nghèo và vẫn chưa lấy ai. Bất giác tôi có cảm giác em như thế này là do tôi. Tại tôi bỏ đi không nói gì với em nên em mới đau khổ và cố tỏ ra vui vẻ để che giấu nỗi đau khổ đó. Vì vậy tôi đã nhiều lần kiếm cớ đưa đón cháu họ đi học để nhìn thấy em lên lớp giảng bài mỗi ngày.
Tôi quyết định gặp Hiền nói chuyện để xin lỗi em và mong em cho tôi một cơ hội. Nếu em đồng ý quay lại với tôi, tôi sẽ ly hôn vợ để cưới em, để bù đắp nỗi thiệt thòi mà tôi đã gây ra cho em. Dù sao đến giờ vợ chồng tôi vẫn chưa có con nên tôi không lo ngại chuyện ly hôn.
Lần đầu tiên sau 3 năm gặp lại, tôi cứ nghĩ em sẽ khóc thật nhiều, sẽ buông lời oán trách tôi vì sao bỏ em để em phải chờ suốt 3 năm. Nhưng không giống như mong đợi của tôi, em nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, nhìn tôi như người xa lạ. Em bảo em đã từng muốn từ bỏ cả thế giới này vì mình đã bị tổn thương đến lần thứ hai, vì mặc cảm sự không còn trinh trắng khi đến với tôi. Nhưng vì thương bố mẹ, học trò, em đã gắng gượng sống và thề với lòng mình sẽ không yêu ai nữa.
Niềm tin của em đã vỡ vụn sau cái hôm hẹn hò ra bãi biển, tôi bặt tin không liên lạc với em nữa. Tôi ngỡ ngàng như không tin vào tai mình khi nghe những gì em nói. Tôi tha thiết van xin em hãy nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc mà cho tôi cơ hội. Tôi sẽ quay lại với em vì hiện tại tôi không thể yêu vợ mình mà tôi chỉ yêu có một mình em thôi.
Em vẫn lạnh lùng dứt khoát yêu cầu tôi không được làm phiền em, cũng không được bỏ vợ để lấy em vì việc làm đó là trái với luân thường đạo lý. Tôi thì không thể làm theo những gì em nói bởi vì cuộc hôn nhân của tôi đang rơi vào bế tắc, muốn cứu vãn cũng khó.
Vợ tôi mặc dù rất yêu tôi, cô ấy ghen cũng vì rất yêu tôi, nhưng tôi lại không hề yêu vợ. Chuyện tôi gặp riêng Hiền, vợ tôi cuối cùng cũng biết. Cô ấy đã đến cảnh cáo em không được xen vào việc của vợ chồng tôi khiến tôi càng thêm rối bời. Bỏ vợ thì không nỡ nhưng quên hình ảnh của em thì lại khó vô cùng.
Đang lúc chán nản, tôi nhận được một cú điện thoại lạ. Đầu dây bên kia là giọng một cậu thanh niên. Cậu ta hẹn gặp tôi để nói về chuyện của Hiền. Cậu ta là học trò của Hiền, tên là Long vì tôi gặp cậu ta trong bộ đồng phục học sinh, có ghi rõ họ tên trên áo.
Cậu Long bảo tôi hãy chấm dứt ngay hành động quấy rầy cô giáo của cậu. Cậu ta nói đã biết được chuyện quá khứ của Hiền, biết được nỗi đau mà em đã gánh chịu trong thời gian qua. Lúc đó đang buồn bực, lại gặp một đứa con trai nhỏ hơn tôi gần chục tuổi “lớn tiếng dạy đời”, tôi mới phản ứng lại “Em còn trẻ, chưa có bạn gái, em làm sao hiểu được nỗi đau khi người con gái mình yêu đã từng thuộc về một người đàn ông khác. Ngày xưa vì nhất thời nông nổi, anh mới bỏ cô ấy đi. Giờ anh thấy hối hận với quyết định của mình nên anh muốn quay lại với cô ấy. Chỉ cần ly hôn vợ xong anh sẽ hết lòng yêu thương cô giáo của em để chuộc lỗi lầm của mình ngày xưa”
Cậu Long vẫn bình tĩnh đáp trả tôi “Cho dù quá khứ cô Hiền đã từng ngủ với ai, tôi không cần biết, chỉ cần cô ấy luôn là một nhà giáo hết lòng vì học trò, tận tâm với nghề nghiệp, thì cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc với người đàn ông yêu thương cô ấy. Nhưng người đàn ông đó chắc chắn không phải là anh. Một người đàn ông như anh từ bỏ người mình yêu thương chỉ vì cái màng trinh, thì cái kết cục là cuộc hôn nhân hiện giờ là quả báo dành cho anh rồi đó.
Tôi đang phải chịu áp lực khá nặng nề. Muốn bỏ vợ để có thể đường đường chính
chính quay lại với Hiền (Ảnh minh họa)
Hơn nữa, người con gái khi sinh ra vốn không thuộc về ai, không phải là của riêng ai ngoài bố mẹ cô ấy. Nên anh đừng nói cái câu “thuộc về anh, thuộc về một người đàn ông khác”, nghe chối tai lắm. Với tư cách là một học sinh học lớp 12, tôi yêu cầu anh hãy buông tha cho cô Hiền, để cho cô ấy yên, để cô ấy dồn tâm huyết cho học sinh chúng tôi tập trung ôn thi. Hãy yêu thương vợ mình thật tốt, đừng để cô vợ anh làm gì ảnh hưởng đến cô giáo của chúng tôi nữa. Nếu cô Hiền vì chuyện của anh mà bị ảnh hưởng đến danh dự, chúng tôi sẽ không để yên cho vợ chồng anh đâu”.
Tôi nghe mà thấy lạnh cả người. Một cậu học sinh lớp 12 mà lại nói những lời lẽ bênh vực cho cô giáo mình khiến tôi chao đảo. Tôi biết hành động níu kéo Hiền khi con tim cô ấy đã nguội lạnh là không nên vì dù sao tôi cũng là người đàn ông có vợ.
Dạo gần đây bố mẹ hai bên gia đình cứ gặng hỏi vì sao vợ chồng tôi chậm có con, họ hối thúc quá khiến tôi ngày càng mệt mỏi. Mẹ tôi cũng đã chờ đợi quá lâu đến sốt ruột. Có lần bà còn gặp riêng tôi bảo tôi thôi thì đi ra ngoài kiếm con đi, vợ ghen thì kệ vợ. Nếu kiếm được con trai thì tốt quá, bỏ vợ đầu cưới vợ hai luôn.
Tôi đang phải chịu áp lực khá nặng nề. Muốn bỏ vợ để có thể đường đường chính chính quay lại với Hiền, nhưng lại không dám làm khác với những gì mà cậu học trò tên Long kia nói. Hôm gặp tôi, cậu ta trông rất cương quyết nên tôi cũng lo là cậu ta nói là làm. Tôi phải làm gì đây?
Trí Thức Trẻ