Cuối cùng thì sau biết bao sóng gió và khó khăn về khoảng cách địa lý xa xôi, phong tục tập quán vùng miền, tôi và em đã nên vợ nên chồng trong sự chứng kiến và chúc phúc của họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp.
Sau biết bao khó khăn, đám cưới của chúng tôi cũng diễn ra đầm ấm,
hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ như in hình ảnh mẹ em rưng rưng nước mắt cầm tay tôi và nói: "Mong các con trọn đời hạnh phúc bên nhau nhé! Chỉ cần như vậy thôi là má mãn nguyện lắm rồi".
Em người gốc trong miền Nam, ra Hà Nội học rồi ở lại làm việc luôn. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã rất ấn tượng với khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Khác với lời dị nghị rằng con gái miền Nam xinh nhưng ăn chơi và sành điệu lắm, tôi thấy ở em sự hiền lành, dịu dàng và giản dị, chân thành.
Và tôi dường như đã "yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên". Một thời gian sau nữa, khi khẳng định đó là sự rung động thực sự từ trái tim chứ không phải là nông nổi nhất thời, tôi đã chủ động làm quen và trở thành bạn của em. Từ tình bạn, chúng tôi đã chơi thân với nhau rồi trở thành người yêu từ lúc nào không hay.
Tuy nhiên, tình yêu của chúng tôi cũng đã gặp chút rào cản khi bố mẹ hai bên đều e ngại khoảng cách xa xôi về quê quán. Nhưng rồi, chúng tôi đã chứng minh cho mọi người thấy, tình yêu chân thành và sâu sắc sẽ xóa nhòa được mọi khoảng cách.
Ngày cưới diễn ra vui vẻ, đầm ấm và trọn vẹn. Đêm đó, sau khi bóc quà của mọi người, nhìn thấy hộp quà có tên Nguyễn Xuân Trường (tên người yêu cũ của em)- tôi nhìn thấy nét mặt em thoáng chút bối rối.
Và bản thân tôi cũng hồi hộp không kém. Thật bất ngờ, trong đó là một lá thư tay với những nét chữ cẩn thận, lá thư kín 4 mặt, khá dài. Và sau khi đọc xong, tôi chỉ biết lặng im, nhìn em và cảm thấy yêu em hơn bao giờ hết.
(Ảnh minh họa)
Thú thật khi bóc quà, tôi cũng rất run. Bởi cũng đã được nghe, đọc và chứng kiến bao cảnh "dở khóc dở cười", thậm chí là "trớ trêu" khi nhận quà từ người yêu cũ trong ngày cưới.
Trước đó, tôi cũng đã từng được anh ta gọi điện hẹn gặp vài lần. Khi thì trong quán cafe, khi thì trên bàn nhậu, nhưng nội dung thì lần nào cũng na ná như nhau - chuyện về "quá khứ ăn chơi" của em. Theo lời anh ta, từ hồi còn là học sinh cấp 3, em đã cặp kè cùng thầy giáo chủ nhiệm để được điểm cao, rồi lại có cả vợ người khác đến tận trường học đánh ghen... Chính vì thế, em đã phải cất công ra ngoài này thi Đại học rồi ở lại làm việc chứ không muốn quay về trong đó nữa... Và còn rất nhiều chuyện khác...
Sau buổi gặp đầu tiên, tôi cũng đã rất suy nghĩ trước những gì anh ta nói. Nhưng cho đến lần gặp thứ 2, thứ 3, tôi đã mơ hồ nhận ra được mục đích những câu chuyện đó của anh ta. Mặc dù chưa dám khẳng định là anh ta có bịa đặt hay không, nhưng tôi cảm giác anh ta muốn chia rẽ chúng tôi, muốn "trả thù" em vì đã dám bỏ anh ta...
(Ảnh minh họa)
Và sau đó, tôi đã không kể lại chuyện này với em mà tự mình tìm hiểu về nguyên nhân em ra Hà Nội học. Câu trả lời từ bạn bè và người dì của em đã rõ - Vì người dì của em sau khi lấy chồng ngoài này thì chồng bị ung thư, dì lại không sinh được con. Tài sản trong gia đình đều "đội nón ra đi" sau những đợt điều trị cho chồng. Dì cũng rất buồn tủi và không muốn quay về quê vì ngại lời xì xào bàn tán của người đời.
Mẹ em chỉ có dì ấy là em gái duy nhất. Chính vì thế, sau khi biết được hoàn cảnh thương tâm của dì, em đã quyết định ra ngoài này học và làm việc để ở bên cạnh an ủi, động viên dì ấy bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bởi trong lá thư từ người yêu cũ của em, đã không còn những lời oán trách, "kể lể em đủ điều xấu" nữa. Thay vào đó, anh ta thừa nhận từ trước đến giờ đã dựng nên mọi chuyện, mong chúng tôi tha thứ và chúc phúc cho cuộc sống mới của em...
Cũng từ câu chuyện của mình, tôi đã nghiệm ra một điều rằng: "Niềm tin là thứ quan trọng và đáng giá nhất trong cuộc sống. Đó cũng là thứ một khi đã đánh mất thì sẽ không thể lấy lại được như ban đầu. Chính vì thế, đừng vì chút nông nổi mà dẫn đến hiểu nhầm, oán trách nhau..."
Mộc Miên (Theo Giadinhvietnam.com)