Nói ra thì thiên hạ lại bảo ‘vạch áo cho người xem lưng’ nhưng đúng là, chẳng có ai giống như vợ chồng tôi. Cưới nhau hơn năm, vợ chồng như người dưng, chẳng ai nói với ai được câu tình cảm mặn nồng. Cuộc sống vợ chồng mà thấy cứ khách sáo lạ thường, không giống như một đôi yêu nhau rồi cưới nhau chút nào.
Nói cũng đúng, tôi yêu vợ chứ vợ nào có yêu tôi, thế nên, khi về sống cùng nhau, có lẽ với vợ mà nói, đó giống như cực hình… Hoặc là, vợ dù có tình cảm với tôi nhưng vẫn còn mặc cảm, ngại ngần, chưa dám thổ lộ mọi tâm tư và không tự tin khi gần gũi chồng. Có hai việc mà vợ chồng tôi đến giờ vẫn chưa thể thân thiết được, tôi đoán là vậy…
Ngày đó, tôi còn nhớ rằng, tôi đến với vợ là vì tình yêu nhưng mà khi đó, vợ vừa mới chia tay tình cũ. Số là, anh tình cũ này của vợ đi lấy người khác trong khi anh ta đang nói yêu đương mặn nồng với vợ. Người ta làm cho cô gái khác có bầu, thế là họ cưới nhau còn vợ tôi thì ra rìa. Thế là, một chàng trai từng theo đuổi vợ bao lâu nay như vớ được cơ hội tốt, tôi quyết định tỏ tình với vợ.
Ban đầu vợ bảo vợ chưa chuẩn bị tinh thần, chưa muốn yêu ai nhưng rồi, thấy tôi quá nhiệt tình với lại, trong lúc buồn tủi không có ai bên cạnh, vợ đã chấp nhận lời yêu của tôi. Chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau ngay sau khi người cũ của vợ đi lấy vợ được 2 tháng.
Ban đầu vợ bảo vợ chưa chuẩn bị tinh thần, chưa muốn yêu ai nhưng rồi, thấy tôi
quá nhiệt tình với lại, trong lúc buồn tủi không có ai bên cạnh, vợ đã chấp nhận
lời yêu của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi biết vợ buồn nên chấp nhận tất cả chuyện này. Người đàn ông mà mình yêu tha thiết lại phản bội mình, đâu dễ gì để quên đi. Thế nên, tôi rất thông cảm với vợ. Tôi nguyện là người bên cạnh, chăm sóc, yêu thương, chiều chuộng vợ đến khi vợ nhận ra tình yêu của tôi thì thôi. Tôi nghĩ, con gái dễ mủi lòng, chỉ một thời gian có người mới thì em sẽ quên đi chuyện đau lòng mà thôi…
Chẳng hiểu thế nào mà vợ đùng một cái đề nghị cưới tôi. Em bảo, 'bây giờ em cũng chưa quên được chuyện cũ nhưng nghĩ cho cùng, anh là người tốt nhất với em, là người em có thể tin tưởng dựa vào. Nên em muốn cưới anh. Chỉ là trước hay sau thôi nên thà là cưới trước còn hơn, còn tính chuyện con cái'. Nghe em nói, tôi thấy có sức thuyết phục, tôi đồng ý nhận lời cưới em. Vì đó là điều tôi mơ ước từ rất lâu rồi...
Chúng tôi cưới nhau chỉ sau vài tháng tôi tỏ tình với em. Có lẽ, cũng vì em hận người yêu nên em muốn làm cho anh ta trắng mắt ra, khiến anh ta cũng phải ngạc nhiên vì không phải chỉ anh ta mới làm được việc đó. Em cũng có người yêu em, cũng có người đón nhận em sau khi anh ta đi lấy vợ. Tôi cảm thấy tình yêu này thật lạ, tôi yêu em nhưng mà cứ thấy có gì đó bất an.
Thì ra, hôn nhân không xuất phát từ tình yêu của hai người là như vậy. Không yêu tôi nên em về nhà, sống với tôi cứ lạnh lùng như người dưng. Em bảo, em muốn tôi cho em thêm giời than vài tháng, để em làm quen với chuyện có chồng và để em quên người cũ, khi đó em sẵn sàng trao thân cho tôi. Thật ra, tôi không nghi ngờ gì em cả, có những đêm thấy em nằm khóc, tôi đã nhẹ nhàng ôm và động viên em. Tôi bảo em hãy chú ý giữ sức khỏe, tôi không muốn cưỡng ép nếu như em chưa bằng lòng và tôi sẽ chờ em....
Đúng 1 năm trôi qua, hôm rồi vừa kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi đưa em
đi ăn nhưng em vẫn lạnh lùng như vậy. (Ảnh minh họa)
Đúng, tôi là một người chồng độ lượng, tôi tự cho mình là người như thế vì tôi quá yêu em. Với lại, trước sau gì thì em cũng là vợ của tôi rồi nên tôi chẳng còn bận lòng gì nữa. Tôi đâu cần lo lắng em có thuộc về tôi hay không nữa, chỉ là trước hay sau mà thôi. Dù sao thì quá khứ cũng đã ngủ yên, chỉ là em muốn chôn vui nó hẳn, không bao giờ khơi lại nữa...
Thế mà, sau nửa năm, mỗi lần tôi động vào em, em đều sợ hãi. Tuy em có trao thân cho tôi nhưng mà không có sự hứng khởi. Em gần như phó mặc cho tôi, muốn làm gì em thì làm. Tôi chủ động mọi chuyện. Em vẫn chăm sóc tôi, nấu nướng cho chồng, muốn chồng ăn uống ngon miệng nhưng àm gần như em không bao giờ tâm sự những câu chuyện vui buồn, chuyện công ty, chuyện bạn bè. Em cứ về nhà là chỉ biết lắng nghe khi tôi nói, nói gì em cũng vâng dạ, rồi em lại lầm lũi làm một người vợ đảm. Không phàn nàn gì về vợ nhưng cái cách em phục tùng tôi khiến tôi cảm thấy buồn...
Đúng 1 năm trôi qua, hôm rồi vừa kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi đưa em đi ăn nhưng em vẫn lạnh lùng như vậy. Em đã có bầu nhưng mà tôi vẫn thấy buồn buồn, giống như người dưng, vợ chồng không có sự chia sẻ. Tôi chỉ mong em hãy nghĩ lại, hãy vì con, vì gia đình mà sống vui vẻ hơn, đừng ám ảnh quá khứ làm gì. Chuyện tình cảm như em, thiếu gì người mắc phải, họ còn đau hơn thế nhiều mà họ vẫn vượt qua. Chỉ mong em đừng trầm cảm trong giai đoạn mang bầu này mà thôi, tôi yêu em và tin là, tôi sẽ mang lại cho em hạnh phúc.... Vợ chồng như người dưng, tôi chán lắm rồi!
Theo Khám Phá