Tôi năm nay 36 tuổi, đã ly hôn vợ được 3 năm mà chưa có con. Buồn cảnh sống độc thân, tối tôi hay đến quán cafe để giết thời gian. Lâu dần tôi trở thành khách ruột của quán, ông chủ rất vui tính và nhiệt tình với khách, hiểu tính tôi nên bao giờ ông cũng dành một chỗ ngồi trong góc yên tĩnh, nhưng hướng nhìn ra cửa sổ, mà ở đó tôi vừa nhâm nhi cafe, vừa gặm nhấm nỗi cô đơn, lại có thể quan sát sát cảnh nhộn nhịp của phố thị lúc lên đèn.
Một tối tôi đến muộn so với mọi ngày mà không báo trước, ngập ngừng mãi, tôi mới dám nói lời xin lỗi để được ngồi cùng cô gái đã “chiếm“ chỗ quen thuộc của tôi. Và cứ thế 1 tuần, rồi 1 tháng sau tôi và em vẫn gặp nhau đều đặn ở quán, ngồi đúng vị trí ưa thích của tôi.
Khi đã trở nên gần gũi, tôi và em không ngại trò chuyện, tâm sự nỗi buồn riêng của mình. Em cho tôi biết em và người yêu cũ mới chia tay vì áp lực gia đình, bố mẹ của người yêu em không muốn cho con trai họ kết hôn cùng em, chỉ vì em mồ côi cha mẹ.
Mặc dù em ở cùng bác ruột nhưng sống chật vật vì công việc của em thu nhập thấp, chỉ đủ trang trải chi tiêu tối thiểu cho em và đóng tiền ăn hàng tháng cho bác.
Em 24 tuổi, không xinh đẹp nổi trội nhưng khuôn mặt ưa nhìn, dịu dàng và luôn nhỏ nhẹ, lịch sự khi chuyện trò cùng tôi. Em cũng không giấu giếm khi nói rằng em rất yêu anh ta, rất khó để xóa được hình bóng của người tình đầu tiên ra khỏi cuộc đời em.
Tôi có buồn, có yếu lòng một chút nhưng tôi thấy lòng mình được thanh thản
(Ảnh minh họa)
Tôi biết điều đó, luôn thông cảm, an ủi em mỗi lần chúng tôi gặp mặt. Thế rồi có lẽ sự đồng cảm của 2 tâm hồn cô đơn khiến chúng tôi gắn bó. Em trở thành vợ chưa cưới của tôi sau 2 năm chúng tôi quen nhau.
Thế nhưng ông Trời bắt tội em hay sao ấy, khi sắp có tôi làm chồng em vẫn không thể quên người tình cũ. Nhiều khi bên tôi mà em bỗng thẫn thờ, ngơ ngác, có lần tôi còn bắt gặp em thì thầm gọi tên anh người yêu trong nước mắt.
Rồi một sáng em nhận được điện thoại, tối hôm đó thấy em buồn lắm, không dằn lòng được tôi bèn hỏi em, em thành thật cho biết đó là cuộc gọi từ người yêu cũ của em. Anh ấy cho biết đã chuyển vào nam công tác, hoàn toàn tự lập, không còn phụ thuộc vào gia đình đã hơn một năm nay. Và nhờ may mắn anh đã được cơ quan cho vay 1 số tiền để mua 1 căn hộ chung cư làm chỗ ở. Anh muốn nối lại tình xưa...
Tôi đấu tranh tư tưởng ghê gớm, dằn vặt, trăn trở, nhưng cuối cùng tôi quyết định hủy hôn, trả lại tự do cho em để em có cơ hội trở về với người tình cũ.
Em ngỡ ngàng, day dứt nhưng ý tôi đã quyết, hôm kia tôi đã đăng ký vé máy bay cho em và chủ động liên lạc với người yêu cũ của em, nói hết sự thật cho cậu ta biết và dặn cậu ta nhớ ra sân bay đón người yêu. Nghe giọng nói nghẹn ngào, cảm động của cậu ta tôi biết mình không xử sự sai.
Tôi có buồn, có yếu lòng một chút nhưng tôi thấy lòng mình được thanh thản. Tôi lớn tuổi rồi, đã trải qua nhiều đau khổ, còn em và người yêu em còn quá trẻ, tạo điều kiện cho họ có một gia đình hạnh phúc là tôi đã tìm được niềm vui rồi.
Các bạn muốn đánh giá tôi thế nào cũng được, cao thượng đáng mặt đàn ông hay dở hơi, chập mạch, lẩn thẩn... tôi đều chấp nhận miễn sao em – người tôi yêu được viên mãn sống với tình yêu của em là được.
Theo Tiền Phong