Chào mọi người. Tôi đang buồn quá, chẳng biết giãi bày cùng với ai. Năm nay tôi 32 tuổi, tôi đang làm việc hành chính cho một đơn vị uỷ ban cấp phường. Đáng lý ở tuổi này, tôi đã ổn định và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Vậy mà không biết số phận thế nào, đến giờ này, tôi vẫn chưa thể lấy vợ, sinh con cho bố mẹ vui lòng.
Kể ra cũng là lỗi ở tôi. Đàn ông gì mà nhút nhát, chỉ có chuyện tỏ tình vẫn mãi không làm được. Cô ấy ở gần nhà tôi, tôi yêu thầm cô ấy cũng đã 5 năm rồi. Trước đây tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc chuyện yêu đương với ai. Bạn bè chung của 2 đứa thì suốt ngày gán ghép. Mỗi lúc bị trêu, cô ấy toàn khoác tay tôi rồi bảo: "Đây là anh trai mưa của Nhung đấy nhé, đừng ai trêu mà hại anh chạy mất".
Ừ thì "anh trai mưa", tôi chấp nhận làm "anh trai mưa" một thời gian để chiếm được trái tim nàng. Khoảng thời gian ấy, tôi cứ loanh quanh nhà mình và nhà cô ấy. Hễ nhà bên đó có công to việc lớn, tôi lại sang xốc vác mọi việc. Tất cả chỉ đổi lại một câu: "Cảm ơn anh trai".
Tôi chấp nhận làm anh trai mưa một thời gian để chiếm được trái tim nàng. (Ảnh minh họa)
Mấy thằng bạn thân biết chuyện tôi thích cô ấy, chúng nó cứ bắt tôi phải tấn công ráo riết. Tôi nghĩ 5 năm cũng đủ để chứng minh tình cảm rồi. Vậy nên hôm qua, tôi ra một cửa tiệm vàng mua một chiếc nhẫn và dự định sẽ tỏ tình với người mình yêu vào ngày sinh nhật.
Từ hôm qua đến sáng nay, tôi cứ đứng trước gương tập tỏ tình. Sáng ra, tôi nhận được một tin nhắn bất ngờ đến từ cô gái mà tôi vẫn thầm thương trộm nhớ: "Hôm nay em có một bất ngờ cho anh trai đấy". Kể từ giây phút đó, trong tôi cứ rạo rực. Lòng còn nghĩ hay cô ấy đã biết mình sắp tỏ tình nên định tỏ tình trước? Hoặc cô ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của tôi?
Tôi vui đến mức trên đường đi làm cứ cười tủm tỉm. Vậy mà mọi thứ hoàn toàn sụp đổ khi cô ấy đến chỗ làm của tôi cùng một người khác. Cô ấy nhờ tôi ký giấy chứng nhận độc thân để đăng ký kết hôn với anh ta. Tôi sốc đến mức chẳng còn nhớ về chiếc nhẫn nữa. Vội hỏi tại sao lại quyết định vội vàng thế, cô ấy còn cười bẽn lẽn: "Bọn em lỡ có rồi".
Nghĩ cũng chua chát thật. (Ảnh minh họa)
Thế là tình yêu 5 năm của tôi đã bị vụt mất khỏi một người đàn ông mới quen cô ấy được vài tháng. Thậm chí mối quan hệ của họ còn chưa có gì là tiến triển. Nghĩ cũng chua chát thật. Giờ cô ấy còn nhờ tôi đại diện họ nhà gái để sang nhà trai. Tôi chỉ sợ lúc đến nhà trai, tôi có muốn cười cũng không cười nổi.
Biết là không nên nhưng tôi vẫn cứ sẽ tặng em chiếc nhẫn đó, mặc kệ em và chồng em nghĩ thế nào. Tôi không dám trách ai cả, trách bản thân tôi mấy năm nay yêu em nhưng cứ câm như hến, để rồi người tôi yêu sắp đi lấy chồng. Tôi buồn quá mọi người ơi.
Theo Ttvn.vn