Tôi và Lan, vợ tôi vốn là dân ngoại tỉnh ở gần nhà nhau cùng lên thành phố học tập. Tôi hơn cô ấy 1 tuổi nhưng học cùng khóa.
Tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi, hai đứa dễ dàng xin được một chỗ làm ổn định với mức lương cao. Đám cưới của chúng tôi diễn ra 2 năm sau đó trong sự tác thành từ gia đình nội ngoại.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra 2 năm sau đó trong sự tác thành
từ gia đình nội ngoại.
Niềm vui thêm lớn hơn khi Lan sinh hạ bé trai kháu khỉnh. Tuy nhiên, ai cũng nói đưa trẻ mang nhiều điểm giống mẹ nhưng tuyệt nhiên chẳng kế thừa nét đặc trưng nào từ tôi.
Yêu Lan, tin vào sự chung thủy của vợ nhưng những lời nhận xét kia vẫn khiến tôi không khỏi chạnh lòng, nghĩ vu vơ.
Đáp lại Lan chấn an tôi rằng nhiều đứa trẻ cũng chẳng giống bố mẹ đấy thôi.
Tuy nhiên càng lớn, Trung - tên con trai tôi - càng cho thấy sự khác xa về ngoại hình lẫn tính cách với tôi, dù hai cha con rất quấn quýt nhau.
Mọi chuyện có sẽ chẳng lộ diện nếu thằng bé không gặp tai nạn giao thông nặng khi đi du lịch cùng gia đình. Vào viện cấp cứu trong tình trạng bị mất máu nhiều, bé Trung được các bác sĩ yêu cầu tiếp máu gấp. Tôi xung phong cho đầu tiên nhưng khi làm thủ tục xét nghiệm thì hai cha con không cùng nhóm máu. Lúc này, Lan được huy động vì chắc chắn hai mẹ con cùng nhóm.
Hiểu việc hai cha con không cùng nhóm máu, thậm chí đối lập là hết sức bình thường nhưng qua việc này và sự khác nhau về vẻ ngoài, linh tính mách bảo tôi không phải cha của đứa con do Lan sinh ra. Âm thầm mang mẫu máu, tóc của thằng bé đi xét nghiệm AND, tôi tròn mắt, choáng váng khi được thông báo kết quả khẳng định 99,9 % tôi không có huyết thống với đứa con trai của mình.
Lấy hết bình tĩnh, trở về nhà, tôi lại hỏi vợ chuyện danh tính cha đứa trẻ. Lan vẫn một mực khẳng định như mọi lần. Vợ còn dọa sẽ ly dị nếu tôi tiếp tục đề cập đến chuyện này một lần nữa.
Ném tờ giấy xét nghiệm xuống nhà và bảo Lan đọc. Tôi đã hy vọng cô ấy sẽ phản ứng như trước đó vẫn thường làm rồi chửi rủa, mắng nhiếc chồng. Nhưng không, Lan hốt hoảng thật sự. Khóc như mưa, cô ấy quỳ xuống nhà cầu xin tôi tha tội giữa đêm khuya khi đứa con trai đã ngủ say trên lầu.
Vợ thú nhận rằng từng “say nắng” đồng nghiệp nam và vượt quá giới hạn trong thời gian tôi đi công tác xa nhà.
Thời điểm đó, khi phát hiện cái thai trong bụng không phải của chồng, Lan từng định sẽ tự giải quyết. Thế nhưng khi bác sĩ cảnh báo rằng do cơ địa yếu, nếu phá thai sẽ không thể có lại, chẳng còn lựa chọn nào cô ấy đành nhắm mắt giữ lại. Cũng chính Lan thừa nhận bao năm qua cô ấy đã phải trả giá cho sai lầm của mình khi luôn sống trong cảnh bất an, lo lắng về một ngày tôi phát hiện ra sự thật động trời đang được che đậy.
Sự cay đắng của thằng đàn ông nuôi con kẻ khác bao năm mà ngỡ máu thịt
của mình làm tôi phát điên.
Thế là đã quá rõ, người vợ mà tôi yêu thương, tin tưởng đã lừa rối tôi suốt 5 năm qua. Những lời thú nhận của cô ta khiến tôi ngây dại, đờ đẫn vì sốc.
Cảm giác bàng hoàng, đau đớn, uất ức khiến nước mắt tôi giàn giụa chẳng thể khóc thành tiếng. Sự cay đắng của thằng đàn ông nuôi con kẻ khác bao năm mà ngỡ máu thịt của mình làm tôi phát điên.
Tôi ghê sợ người đàn bà này. Cú sốc cô ta mang tới quá lớn, ngoài sức tưởng tượng và sự chịu đựng của tôi.
Vết thương lòng quá lớn do cô vợ hư hỏng trong vỏ bọc đoan chính gây ra ám ảnh tôi ghê gớm. Cho dù nhiều năm đã trôi qua, tôi vẫn sống một mình, chẳng thể và chẳng dám mở lòng với người phụ nữ nào khác. Tôi sợ sẽ lại bị “cắm sừng”, bị biến thành kẻ “đổ vỏ” thêm lần nữa.
Theo Khỏe & Đẹp