Màn đêm buông xuống thật nhanh, một mình tôi vô tình bước nhẹ trên con đường vắng, đi qua những góc phố không bóng người ghé lại.
Dưới ánh trăng sáng, những tán cây cứ lộ rõ giữa con đường đầy sương đêm... khung cảnh đó dường như rất quen thuộc khiến tôi nghĩ tới em - người con gái năm ấy vẫn cùng tôi tay trong tay bước trên con đường này.
Tôi vẫn mong một ngày nào đó, tôi và em vẫn mãi cầm tay nhau để cùng
đi chung trên con đường hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Nhưng chợt tôi nhận ra, điều đó đã xa tôi, xa tôi từ rất lâu rồi. Phải chăng nó chưa bao giờ là cuộc sống của tôi dù cho tôi có mong, có đợi.
Tôi vội bước, bước nhanh để cái khung cảnh đó sớm vụt tắt, để tôi có thể nhanh quên em hơn, để nỗi buồn khi xa em không còn đọng lại, không còn làm cho tôi suy nghĩ nhiều thêm.
Một làn gió nhẹ vội thổi qua làm bóng cây đổ xuống lòng đường cứ rung rinh như muốn nhảy múa. Chợt trong suy nghĩ của tôi lại ùa về những ký ức. Những hình ảnh đó như đi cùng những cơn gió lạ vậy, nó tới thật nhanh và rồi cũng vội mất đi. Và rồi, bất giác và lặng im tôi tìm lại nó như muốn tìm lại một cái gì đã ngủ quên trong tôi.
Đó có phải là em, hình bóng xưa ấy, nhưng dường như bây giờ nó không còn gần gũi như trước nữa. Tôi không còn giữ chặt được nó trong tay nữa, bởi vô tình tôi và em đã đánh mất nhau.
Điều bây giờ tôi suy nghĩ, hiện ra trước mắt tôi, trong suy nghĩ này không gì khác chỉ là những mơ mộng, những ảo tưởng không lí trí.
Tôi hiểu rằng cái khung cảnh xưa đó vẫn mãi ở đây không thay đổi gì nhiều, nhưng người xưa nay không còn ở đây nữa mà chỉ còn bước chân cô đơn lặng thầm của tôi.
Nơi đây, dưới màn sương đêm lạnh lẽo của tiết cuối thu tôi chợt nghĩ lại, tôi chợt nhận ra rằng chúng mình đã chia tay, đã xa khung cảnh này từ rất lâu rồi.
Tôi vô tình, bâng khuâng lê đôi bàn chân nặng trĩu mỗi lúc qua con đường này đứng dậy đi về phía trước. Nơi đó biết đâu tôi sẽ may mắn tìm lại được cảm giác đó hay bất ngờ có một hình bóng nào đó sẽ mang tôi bước vội hơn qua con đường giăng kín kỷ niệm này, bước qua con đường với màn sương đêm se lạnh cứ ngày càng giăng kín của tiết trời cuối thu.
Nhưng tôi vẫn mong sao, một ngày nào đó, tôi và em vẫn mãi cầm tay nhau để cùng đi chung trên con đường hạnh phúc.
Đôi chân vẫn bước, trong làn gió tôi vẫn thoáng nghe thấy tiếng cười vui vẻ, thơ ngây của em. Vẫn những lần hai đứa ngồi cạnh nhau và nhìn ánh trăng qua tán lá đầy sương đêm.
Những hình ảnh đó, những suy nghĩ đó cứ mãi đọng trong tôi không bao giờ tan biến dù đã có lúc tôi lầm tưởng đã để quên hay đánh mất nó.
Và trong một góc lớn suy nghĩ của mình, tôi chợt nghĩ về một điều đơn giản: “Ở đâu đó chắc ai đó vẫn đợi tôi”.
Theo Khampha.vn