Một hôm đang đi có chút việc thì trời bỗng đổ mưa, tôi vốn là người hậu đậu nên chẳng mấy khi có thói quen mang áo mưa đi theo. Thế rồi thấy một quán phở gần đó, đúng lúc đang đói nên tôi tạt vào ăn cho ấm bụng chờ trời ngớt mưa rồi đi tiếp. Quán khá yên tĩnh, nhỏ nhắn nhưng gọn gàng. Đang ngồi thì nghe mấy cậu ngồi bàn bên cạnh nói chuyện:
"Hôm nay mưa mát trời, chiều đi làm trận điện tử đi mày."
Vừa nghe đến đó tôi nghĩ chắc mấy ông "trẻ trâu" mê game.
- "Thôi! Tao ăn xong còn phải về.
- Về làm gì? Hay sợ vợ hả."
À thì ra anh kia đã có vợ.
- "Tao mua phở về cho vợ, cô ấy đang ốm nghén.
- Ôi trời, tưởng gì, mày bảo vợ mày ra ngay đầu ngõ ăn tạm gì là được mà. Mày biết chăm vợ từ khi nào đấy.
- Không được, trời đang mưa, tao không muốn vợ ra ngoài với lại cô ấy thích ăn phở ở quán này. Bà bầu nghén có phải ăn gì cũng được đâu, ăn xong nôn hết khổ lắm."
Hai ông bạn cười lớn và nói:
- "Tao lạy mày, mày định làm ông bố của năm đấy à.
- Tao chỉ làm chồng của vợ tao thôi, bố của con tao thôi là đủ mệt rồi, khỏi làm ông bố của năm đi mày.
- Tao không ngờ mày trở thành thằng bám váy vợ như thế, mày làm tao thất vọng quá."
Thấy hai thằng bạn liên tục lên án, tôi nghĩ chắc ông này sẽ ngại và suy nghĩ lại việc đánh điện tử chiều nay. Tôi im lặng nghe tiếp.
- "Vợ mang bầu vất vả, mình không chăm nó thì chăm ai. Con thì con cả hai, tao không muốn vợ tao như vợ thằng Hiếu. Con chưa kịp chào đời đã mất cả hai mẹ con. Bọn mày nghĩ gì thì nghĩ, tao thấy vợ vất vả nên tao thương, lấy nó về rồi tao phải có trách nhiệm. Hai thằng mày cũng về với vợ đi, nãy tao nghe mày bảo thằng Cò ốm cơ mà. Về mà xem nó thế nào, tao về trước đây, vợ tao chắc đói rồi."
Nói rồi anh kia gọi bà chủ gói thêm một suất nữa rồi đội mưa đi về. Hai ông kia cũng ngồi im, rồi một phút sau ông bạn có con ốm cũng đứng dậy ra về.
-"Thôi tao về đây, có khi nó nói đúng, trời mưa về nhà với vợ con lành hơn. Mày có về luôn không? Tối mai mấy thằng qua thằng Hiếu chơi lúc. Từ ngày vợ nó mất tao thấy nó ít nói và buồn lắm.
- Ừ! Mai mấy đứa qua, mày về xem con thế nào. Tao cũng về ngủ luôn đây."
Có lẽ giờ họ không muốn chế giễu thằng bạn là bám váy vợ nữa mà như được cảnh tỉnh. Tôi chẳng hiểu nguyên nhân vì sao vợ con của người tên Hiếu mà họ nhắc tới đó lại mất, nhưng nghe qua câu chuyện thì có lẽ do ông chồng vô tâm.
Tôi chợt thấy cảm phục cách ứng xử của anh chàng vừa rồi với người vợ đang ốm nghén. Chính sự quan tâm của vợ chồng với nhau là cách duy nhất để giữ tình cảm vợ chồng luôn bền vững. Có một số người vì những vui thú mà quên đi mình là người đàn ông đã có gia đình. Để rồi khi hạnh phúc đó vụt mất thì lại tiếc nuối. Qua câu chuyện này tôi muốn nhắn nhủ đến những người đàn ông khác rằng: Hôn nhân có phải nấm mồ hay không là tùy thuộc vào cách nghĩ của bạn. Nếu biết yêu thương vợ mình thì bạn sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và ngược lại. Hãy làm một người chồng người cha xứng đáng để không bao giờ phải tiếc nuối về những điều đã qua.
Vi Vi (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)